Chuong 1: yêu nữ, chậm đã
Chương 1: Yêu Nữ, Khoan Đã
Nước Ngụy, Lư Châu, thành Xích Dương, phía Đông thành.
Trên đường phố, xa phu, người buôn kẻ bán qua lại tấp nập, dọc theo ven đường còn có không ít những sạp hàng nhỏ.
Trước cửa một tửu lâu, có bày một sạp bói toán nhỏ, chỉ là một chiếc bàn gỗ giản dị vẽ hình Tiên Thiên Bát Quái, hai bên dùng trúc chống lên một đôi câu đối: bên trái viết “Chỉ nói lời huyền diệu, một câu đạo lý”, bên phải viết “Không nói lời tầm thường, nửa câu hư ngôn”.
Mặc dù người qua kẻ lại nườm nượp, nhưng quầy bói này lại chẳng có khách ghé thăm, có lẽ những người hành nghề bói toán nơi sông hồ thường là những lão giả tiên phong đạo cốt, mà chủ quầy này chỉ là một thiếu niên độ mười tám, mười chín tuổi.
Thiếu niên này diện mạo tuấn tú, thân hình hơi gầy gò, ngược lại càng lộ ra vẻ thư sinh, mang theo vài phần khí chất nho nhã.
Khương Giác ngồi ở sạp, nhìn dòng người tấp nập qua lại, mặc dù việc làm ăn của hắn ế ẩm, thế nhưng thần sắc vẫn ung dung, chẳng lộ vẻ nóng ruột.
Hắn xuyên tới thế giới này đã hơn năm năm, cũng đã quen với cuộc sống hiện tại.
Thế gian này, có yêu, có ma, cũng có tiên nhân.
Là người xuyên không, khi hắn vừa đặt chân tới thế giới này, liền thức tỉnh một hệ thống — là Thiên Mệnh Hệ Thống.
Hệ thống này có thể giúp hắn suy diễn quá khứ tương lai của một người, nhưng lại có hạn chế: mỗi lần suy diễn đều phải tiêu hao điểm thiên mệnh, hơn nữa tu vi hoặc thiên phú của đối tượng càng cao, điểm tiêu hao càng nhiều.
Mà điểm số này chỉ có thể thu được bằng cách “hiến tế” cho hệ thống, bất kể là pháp bảo hay đan dược, thiên tài địa bảo… chỉ cần là bảo vật có linh khí đều có thể quy đổi.
Có lẽ do thiên cơ không thể tự toán, Khương Giác chỉ có thể suy diễn thiên mệnh cho người khác, chứ không thể tự đoán số mệnh của chính mình.
Ngoài ra… hắn còn phát hiện hệ thống này, tựa hồ có chút vấn đề.
—
Đến gần trưa, quầy bói của Khương Giác cuối cùng cũng đón vị khách đầu tiên.
Người tới là một tiều phu, đối phương mặc áo vải thô, đầu quấn khăn vải, trên vai gánh đòn gánh, có lẽ là vào thành bán củi.
“Tiên sinh, ngài có đoán được chuyện nhân duyên không?”
Tiều phu cười hì hì hỏi, giọng lại không nhỏ chút nào.
Khương Giác nhướng mày liếc hắn một cái, thấy chỉ là một phàm nhân bình thường, lập tức lười biếng đáp:
“Giá mười đồng tiền.”
Tiều phu có chút do dự. Mười đồng tiền đối với hắn, cũng tương đương nửa ngày làm việc. Không nhịn được lại hỏi:
“Có chuẩn không?”
Khương Giác cười nhạt:
“Hừ, nếu ta tính không chuẩn, ngươi cứ phá quầy của ta!”
Tiều phu thấy hắn tự tin như thế, do dự một chút rồi cẩn thận lấy ra tiền túi, đếm đủ mười đồng, đặt lên bàn.
Khương Giác thuận tay thu mười đồng tiền vào cái giỏ tre trên bàn, lấy ra giấy bút đặt lên:
“Đoán chữ nhé? Viết một chữ.”
Tiều phu khó xử:
“Ta không biết chữ.”
“Vậy thì vẽ bừa cái gì cũng được, vẽ con rùa cũng được.”
Tiều phu nghe vậy, thật thà vẽ một con rùa lên.
Khương Giác cầm lấy tờ giấy, trong lòng cũng chẳng quan tâm hình vẽ ra sao, vốn dĩ chỉ cần một vật dẫn để kích hoạt hệ thống.
> 【Có muốn suy diễn thiên mệnh cho “Triệu Đại Bảo” không? Lần này suy diễn cần tiêu hao: 1 điểm thiên mệnh】
Một điểm, mức tiêu hao thấp nhất, chứng tỏ tiều phu này chỉ là một phàm nhân không hơn không kém.
Khương Giác không chút do dự chọn “Có”, trong đầu lập tức hiện ra từng dòng chữ:
【0 tuổi, một bé trai sinh ra tại thôn Ngưu Đầu, phụ thân hắn tên Triệu Nhị Cẩu, đặt tên bé trai là Triệu Đại Bảo】
【10 tuổi, lén nhìn Lưu goá phụ tắm, bị đuổi đánh rơi xuống sông suýt mất mạng】
【16 tuổi, xúi giục bạn bè cùng đi nhìn trộm Lưu goá phụ tắm, bị nhân tình của nàng, chính là Triệu Nhị Cẩu treo lên cây, dùng roi mây đánh cho một trận】
【22 tuổi, theo thợ rèn trong thôn học nghề rèn sắt】
【30 tuổi, bởi vì danh tiếng cực thối, mười dặm tám thôn không cô nương nào nguyện ý gả】
【50 tuổi, gặp năm đói, chết dưới tay thổ phỉ, cả đời không cưới vợ】
Đọc xong, trong đầu Giang Quách lại vang lên âm báo:
【Mô phỏng kết thúc, có muốn cải mệnh cho đối tượng không?】
【Cải mệnh cần tiêu hao: 100 điểm công đức; Triệu Đại Bảo hiện có: 3】
【Hoặc ngươi tự tiêu hao 100 điểm công đức của bản thân để cải mệnh; Công đức hiện tại của ngươi: 895391】
Khương Giác lập tức chọn “Không”.
Chỉ là một người qua đường, đáng để hắn phí công đức sao?
Ngay sau đó, hệ thống lại bật ra thông báo mới:
【Ngươi đã nhìn trộm thiên mệnh, ngươi có thể chọn:】
【1. Giấu kín thiên cơ → Trừng phạt: -100 điểm công đức, thêm ba lần thiên phạt】
【2. Tiết lộ thiên cơ → Phần thưởng: +10 điểm công đức, được chọn một trong ba phần thưởng sau:】
【- Kỹ năng nhìn trộm của Triệu Đại Bảo】
【- Kỹ năng rèn sắt của Triệu Đại Bảo】
【- Áo yếm của Lưu goá phụ】
Khương Giác: “……”
Đây là cái thứ khen thưởng gì vậy?
Hắn cảm thấy hệ thống của mình chắc chắn có vấn đề. Theo lý mà nói, kẻ hành nghề bói toán, cho dù có tính ra thiên mệnh cũng phải giữ bí mật, hoặc dùng những lời khó hiểu, khéo léo nhắc nhở người muốn bói toán.
Bởi vì thiên cơ bất khả lộ.
Kẻ hành nghề bói toán nếu nhìn trộm thiên cơ có lẽ không bị thiên đạo chú ý, nhưng tiết lộ thiên cơ sẽ bị thiên đạo trừng phạt, nhẹ thì hao tổn nguyên thần, nặng thì chết bất đắc kỳ tử.
Thế nhưng, Thiên Mệnh Hệ Thống lại ép hắn phải nói thật, nếu che giấu sẽ nhận “phần thưởng” là tam tai thiên phạt, cho dù có là thần tiên cũng phải cửu tử nhất sinh, hắn không chống đỡ nổi.
Ngược lại nếu tiết lộ thiên cơ, “trừng phạt” hắn nhận được là thêm điểm công đức, thậm chí là phần thưởng đặc biệt từ cuộc đời người được thôi diễn!
Chỉ tiếc, phần thưởng của Triệu Đại Bảo… đúng là muốn cười chết người.
Lúc này, Triệu Đại Bảo đã sốt ruột hỏi:
“Tiên sinh, thế nào rồi?”
Khương Giác mặt không đổi sắc, lạnh nhạt đáp:
“Ngươi nghe qua tiếng ếch kêu chưa?”
Triệu Đại Bảo: “?”
“ộp — ngươi không có nhân duyên!”
> 【Ngươi đã tiết lộ thiên cơ, phần thưởng: +10 công đức, nhận kỹ nghệ rèn sắt của Triệu Đại Bảo】
—
“Người trên thế gian này, sao ai nấy đều nóng nảy như vậy?”
Khương Giác bất đắc dĩ thu dọn sạp bói vừa bị phá nát, rồi đi vào một cái lều bán đồ ăn bên cạnh.
Cái lều này do một đôi vợ chồng già dựng lên, cũng chẳng phải tửu lâu gì tốt, ngay cả bản hiệu cũng không có, chỉ che tạm bằng mấy tấm cỏ tranh. Hai vợ chồng già tại cửa lều đắp một cái bếp đất, làm chút cháo loãng, mì sợi, bánh nướng… Bán giá rẻ, khách đến đây cũng đa phần là phu khuân vác ở bến tàu hay những người nghèo làm nghề dưới đáy xã hội.
Khương Giác lưu lại Xích Dương Thành đã được một thời gian, hai tháng qua chuyện cơm nước đều nhờ vào nơi này, xem như cũng là khách quen.
Vừa bước vào lều, khách khứa trong quán đã ngoái lại nhìn hắn cười.
Có người lớn tiếng nói:
“Tiểu tiên sinh, sao quầy bói của ngươi lại bị đập nữa rồi?”
Khương Giác làm như không nghe thấy, quay sang nói với lão phụ đứng ở cửa:
“Chủ quán, vẫn theo lệ cũ, cho ta một bát mì dương xuân.”
Vừa nói, hắn vừa móc ra hai đồng tiền đồng, đặt lên bàn.
Bà lão nhận lấy, mỉm cười gật đầu, rồi gọi ông lão nhóm lửa nấu mì.
Đám khách quen trong quán lại cố ý lớn tiếng hô:
“Chắc là ngươi lại tính không chuẩn, ăn nói tào lao chứ gì!”
“Không chuẩn ?!” Khương Giác nhịn không nổi, trừng mắt quay đầu quát:
“Ta nói chắc như đinh đóng cột, thiên hạ này há có chuyện gì ta xem không chuẩn? Các ngươi sao có thể vu oan giá họa, vấy bẩn thanh danh của ta ?”
“Thanh danh gì chứ, ba ngày trước ta tận mắt thấy ngươi xem bói cho tiểu phụ nhân thôn Dương Gia. Một người đức hạnh giữ đạo làm vợ, vậy mà ngươi cứ khăng khăng nói rằng ba năm sau nàng ta nhất định sẽ có gian tình. Chưa nói đến quầy bói bị đập, mặt mũi ngươi suýt nữa còn bị nàng cào nát kia kìa.”
Khương Giác tức đến mặt đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi cả lên, phẫn nộ quát:
“Ba năm chưa tới, các ngươi lấy gì mà khẳng định nàng ta không có phản bội? Cứ chờ đó mà xem…”
Tiếp đó là mấy câu khó hiểu, nào là “thiên mệnh đã định”, nào là “mệnh số tất nhiên”, khiến cho đám người trong quán cười ầm lên, một mảnh náo nhiệt vui vẻ.
Người thời này, có lẽ con người có phần chất phác, lại thêm đôi vợ chồng già chủ quán cũng hiền hậu, cho nên một bát mì dương xuân nơi đây cũng đầy đặn vô cùng. Nếu ăn xong vẫn còn chưa no, có thể xin thêm hai lạng mì mà không bị tính thêm tiền.
Khương Giác ăn xong một bát mì, ngồi trong lều nhìn ra ngoài. Khi ấy vừa qua giờ ngọ, mặt trời treo cao, ánh nắng chiếu rọi khiến tiết trời cũng ấm áp hơn.
Trong lòng hắn lại âm thầm lo lắng, bởi vì hệ thống kia có một nhiệm vụ bắt buộc, mỗi ngày hắn phải suy diễn thiên mệnh cho ba người.
Theo lý mà nói, với cái kiểu “ngược đời” của hệ thống này, vốn nên là mỗi ngày không được phép suy diễn thiên mệnh quá ba lần mới đúng, thế mà giờ lại thành ra mỗi ngày tối thiểu phải suy diễn cho ba người, bằng không sẽ phải chịu trừng phạt là thiên kiếp, người thường làm sao có thể vượt qua.
Hơn nữa trong ba lần này, bất kể ai tìm đến, hắn đều không thể từ chối, nhất định phải xem bói cho xong.
Tự mình chủ động đi tìm người để xem thì không được, chỉ có thể thụ động chờ người khác đến nhờ.
Khương Giác cũng tự biết cái miệng quạ đen của mình sớm muộn cũng rước họa, nếu chẳng may bị tu sĩ hay yêu ma tìm tới đòi xem thiên mệnh, nói không chừng sẽ gây ra họa sát thân. Thế nên hắn mới ẩn mình trong những thành trấn phàm nhân này, chọn người phàm để hoàn thành chỉ tiêu mỗi ngày.
Có điều dạo gần đây, “danh tiếng” xem bói của hắn đã vang xa, nên cả Xích Dương Thành này cũng chẳng mấy ai dám tìm hắn xem mệnh nữa. Giống như hôm nay, mãi tới gần trưa mới gặp được một gã tiều phu tên “Triệu Đại Bảo”.
“Giờ còn thiếu hai suất, biết làm sao đây?”
Khương Giác cầm lấy trâm cài tóc gãi gãi đầu, cuối cùng chỉ đành âm thầm tự nhủ:
“Nếu không còn cách nào khác, buổi chiều đi Tây thành thử vận may vậy. Bên đó người ngoại lai nhiều, kiểu gì cũng vớ được vài kẻ nghĩ quẩn.”
Thu dọn đồ đạc, hắn vác gùi tre, cáo biệt vợ chồng chủ quán rồi rời khỏi túp lều.
Trong chiếc gùi tre cắm hai cây sào trúc, bên trên còn treo tấm lụa nhỏ thêu đôi câu đối:
“Chỉ nói đạo lý thâm sâu ,
Chẳng nói lời tầm thường, sáo rỗng.”
Gió thổi, cờ lụa khẽ lay động, phất phơ giữa ánh nắng trưa.
—
Trên không Xích Dương thành.
Một nữ tử vận hồng y, thân hình yểu điệu, đạp không phi hành, lướt nhanh qua phía trên thành trì.
Trong lòng nàng tràn đầy hưng phấn:
“Không ngờ bí bảo của Vạn Yêu Quốc lại dễ dàng rơi vào tay ta như vậy, càng không ngờ Ma Chủ Đồ Sơn Lam lại cất giấu một bí mật lớn đến thế…”
“Nếu ta mang thứ này đến đầu nhập vào Đại La Tiên Tông, có lẽ sẽ có cơ hội tiến vào Phù Đồ Bí Cảnh, ngày sau thông huyền thành thánh cũng chẳng phải là không thể!”
“Chỉ là… Đại La Tiên Tông dường như rất bài xích dị loại…”
Hưng phấn chưa lâu, trong lòng nàng lại sinh ra vài phần do dự. Đang lúc nội tâm giằng co, chợt phát giác mình đã bay vào lãnh địa nước Ngụy.
Nơi biên cương tiểu quốc thế này, sẽ không có tu sĩ quá mạnh trấn thủ, nàng cũng chẳng bận tâm, thuận tay thi triển thần thức, quét qua toàn bộ Xích Dương thành.
“Thì ra là thành Xích Dương nước Ngụy sao… Hả?”
Đang định rời đi, thần thức của nàng lại vô tình phát hiện một bóng người trong thành, khiến nàng không khỏi chú ý.
Đó là một thiếu niên thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, đang khoác một chiếc giỏ tre, đi dọc theo con phố.
Chỉ là trong giỏ tre kia treo lủng lẳng hai lá cờ vải, trên cờ viết một đôi câu đối:
“Chỉ luận huyền diệu một khu đạo,
Chẳng nói tầm thường nửa câu hư…”
Hồng y nữ tử nhẹ nhàng lẩm nhẩm đôi câu đối, trong lòng bỗng gợn lên hồi ức mơ hồ.
Nàng… hình như đã từng gặp qua thiếu niên này.
Trong tộc nàng, ngay cả lão tổ cũng phải đích thân cung kính mời thiếu niên ấy vào tổ địa, mà trong giỏ tre sau lưng hắn cũng chính là treo đôi câu đối này.
Nàng hình như nhớ ra — thiếu niên kia là một vị quẻ sư.
Một vị quẻ sư mà khiến cả lão tổ cũng phải cung kính đối đãi…
“Tiểu tiên sinh, xin dừng bước.”
Khi Khương Giác đang men theo hướng tây Xích Dương thành mà đi, chợt nghe thấy một giọng nói êm dịu ngọt ngào từ phía sau truyền đến.
Hắn ngoảnh đầu lại, chỉ thấy một nữ tử đứng đó.
Nữ tử kia vóc người cao ráo mảnh mai, trên mình khoác bộ hồng y diễm lệ mà phàm nhân khó lòng thấy được, dung mạo diễm lệ động lòng người, mỗi cái nhăn mày hay mỉm cười của nàng đều toát ra vẻ quyến rũ.
Trên phố, không ít nam nhân đã vô thức dừng chân, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía nữ tử hồng y này, như bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc.
Khương Giác khẽ hít một hơi, lẩm bẩm:
“Thật can đảm, giữa thanh thiên bạch nhật dám vào thành trì của nhân loại.”
Lời thì thầm tuy nhỏ, nhưng không thể thoát khỏi tai của hồng y nữ tử. Khiến tâm thần nàng chấn động.
Thuật thu liễm khí tức chính là sở trường của nàng, nếu không có bản lĩnh này, nàng cũng chẳng có gan mà đi trộm bảo vật của Ma Chủ.
Không ngờ chỉ một cái nhìn thoáng qua, lại bị thiếu niên trước mắt phát hiện ra chân thân.
Hồng y nữ tử gượng gạo nở nụ cười, định mở miệng nói chuyện với Khương Giác, nhưng chưa kịp, hắn đã vác giỏ lên lưng, xoay người bỏ đi.
Nàng vội vàng tiến lên chặn lại, khẽ mỉm cười, hỏi:
“Tiểu tiên sinh, chẳng hay có thể bói cho thiếp thân một quẻ chăng?”
Khương Giác khẽ thở dài một tiếng.
Nữ tử này rõ ràng là yêu vật, hắn vốn không muốn xem cho.
Chỉ là… hắn không thể từ chối. Theo thiên mệnh mà hắn gánh, mỗi ngày phải ba lần diễn đoán, chỉ cần có người cầu, ắt phải đoán cho họ.
Hắn đặt giỏ tre xuống, lấy ra giấy bút, đưa cho nàng:
“Nói trước, xem quẻ của ta rất đắt đó.”
“Thiếp thân tự nhiên hiểu.”
Hồng y nữ tử cười khẽ đầy quyến rũ, tiếp nhận bút giấy, dùng tay trái nâng giấy, tay phải cầm bút, trên tờ giấy viết xuống một chữ, sau đó giao trả lại cho Khương Giác.
Khương Giác cũng chẳng thèm nhìn nàng viết chữ gì, bởi đối với hắn, chỉ cần một vật dẫn là đủ.
【Có muốn suy diễn thiên mệnh cho “Xích Hồng Đàn” không? Lần suy diễn này tiêu hao: 10.000 điểm thiên mệnh tích lũy】
Khương Giác liếc nhìn hồng y nữ tử, lạnh nhạt nói:
“Mười vạn linh thạch.”
Nét cười trên mặt Xích Hồng Đàn lập tức cứng lại.

Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.