Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 2: Ta sao? ta tên Cố Giang Minh

7:04 chiều – 07/05/2025

 


Chương 2 – Ta Sao? Ta tên là Cố Giang Minh.

 

Người ta thường nói.

 

Yêu sinh ra để ăn thịt người.

 

Ta nghĩ là không.

 

Vì ta đã gặp qua rất nhiều rất nhiều người tốt, bọn họ sẽ cho Cửu nhi một chút đồ ăn, cho nên, Cửu nhi chỉ hút đi luồng linh khí cuối cùng của những kẻ ác.

 

Ta là một con yêu tốt.

 

Nhưng hình như… người đời chẳng ai nghĩ như vậy.

 

Trong mắt họ, ta là yêu quái chuyên đi hút hồn đoạt phách.

 

Lặng lẽ đứng trong một gian phòng của một trang viên rộng lớn.

 

Một nữ nhân mặc trường bào bằng gấm đang ho khan từng cơn, hơi thở suy yếu.

 

Cửu Cửu đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống, hô hấp của nữ nhân kia ngày càng nặng nề, không bao lâu sau, một luồng hồn khí tượng trưng cho sự sống và cái chết, lặng lẽ lơ lững sau lưng nàng, từ từ bay về phía xa.

 

Nó bay về phía Cửu Cửu đang ngắm nhìn ánh trăng.

 

Cửu Cửu khẽ liếm đôi môi đỏ, đưa tay nâng chiếc cằm thanh tú của mình lên.

 

Bất chợt, một cơn đau như trời đất quay cuồng bỗng nhiên xuất hiện trong tâm trí nàng.

 

[Hãy nhớ rằng mỗi một lần tái sinh đều là một kiếp sống của ngươi.]

 

[Mỗi một lần kết thúc, đều là khởi đầu cho lần luân hồi tiếp theo.]

 

[Số lần luân hồi hôm nay: 3/3.]

 

[Thiên phú của ngươi: Phệ Hồn Thôn Phách.]

 

“Xin hãy bắt đầu luân hồi của ngươi! xin hãy bắt đầu luân hồi của ngươi! xin hãy bắt đầu luân hồi của ngươi!”

 

Thanh âm như tiếng tụng kinh vang vọng trong đầu Cửu Cửu, khiến nàng choáng váng không thôi.

 

Nàng không muốn trải qua kiếp sống đầy đau khổ của Cô Hoạch Điểu một lần nữa, không muốn lặp lại những tháng ngày bị truy đuổi.

 

Nhưng để tránh âm thanh kia làm cho nàng đau đớn.

 

Cửu Cửu khẽ thì thầm trong lòng – Bắt đầu luân hồi.

 

Cảm giác đau đớn dần rút đi như thủy triều.

 

[Tên ngươi là Ân Cửu Cửu.]

 

[Ngươi là một yêu quái, bản thể của ngươi là loài Cô Hoạch Điểu, chuyên nuốt tinh phách của con người mà sống.]

 

【 mẫu thân của ngươi cũng giống như ngươi, đều là yêu quái mang danh Cô Đoạt Điểu, mà phụ thân của ngươi lại là người phàm, xuất thân từ Ân gia ở Tấn Dương, là một thư sinh thế gia. 】

 

[Vì vậy, trong những tháng ngày khi ngươi mới sinh ra, ngươi sống rất vui vẻ.]

 

[Tuy nhiên, ngày vui không kéo dài, vào năm ngươi chín tuổi, một người hầu trong phủ Ân gia qua đời, hắn vốn là bệnh chết, nhưng không hiểu sao trong lúc nhập quan, thất khiếu của hắn chảy ra máu đen, người Ân gia tin vào quỷ thần, cho rằng người này trúng tà mà chết, vội vàng đến chùa mời hòa thượng tới siêu độ vong hồn.]

 

[Khi các hòa thượng đi vào đại viện Ân gia, bọn họ thấy nơi đây âm khí nặng nề, vạn phần kỳ quặc, liền bày trận pháp quan sát, không ngờ họ kinh hoàng phát hiện ra một chuyện.]

 

Trong phủ Ân gia có yêu quái, hơn nữa còn là một đại yêu có thực lực hùng hậu.

 

[Thế là họ che giấu việc này, giả vờ trấn tĩnh cáo từ Ân gia, trở về chùa, báo cho trụ trì.]

 

Trụ trì Chương Đức biết việc hệ trọng, nên không chậm trễ, lập tức chạy tới phủ đệ nhà họ Ân, rất nhanh liền xác định được một chuyện.

 

[Nương tử của Ân Tuyên Hùng, nhị công tử nhà họ Ân, chính là đại yêu.]

 

[Sau khi đem tin tức này nói cho Ân Tuyên Hùng biết, sắc mặt đối phương đại biến, sau khi xác nhận lại sự việc, hắn hoài nghi cái chết của người hầu trong gia tộc, cùng vị phu nhân xinh đẹp động lòng người kia có liên quan rất lớn.]

 

[Vì thế hắn cùng Chương Đức phương trượng lập kế, cuối cùng quyết định trừ yêu.]

 

[Mà mẫu thân ngươi khi biết Chương Đức phương trượng đến, đã nhìn thấu mọi việc, mẫu thân ngươi muốn giải thích rõ ràng chuyện này.]

 

[Cái chết của gia nhân, không liên quan gì đến nàng.]

 

[Nàng chỉ hút đi luồng sinh khí cuối cùng trước khi gia nhân đó chết mà thôi.]

 

[Kẻ đó vốn định sẵn phải chết.]

 

【 Nàng vốn tưởng lời giải thích chân thành của mình, có thể khiến vị trượng phu đã đầu ấp tay gối hơn mười năm cởi bỏ nghi hoặc, nhưng đáng tiếc hết thảy cuối cùng chỉ là ảo tưởng. 】

 

“Người chính là người, yêu chính là yêu, ngươi nói Vương bá nhất định phải chết, lúc ngươi hút đi một hơi cuối cùng kia, ta làm sao biết được đó có phải là thật hay không.”

 

“Ta hiện tại chỉ biết ngươi là một con yêu quái, ngươi ở Ân gia rõ ràng là muốn hại chết chúng ta.”

 

“Chương Đức phương trượng, mời ngài trảm yêu!”

 

【 Nghe những lời vô tình lạnh như băng của phu quân, lúc này mẫu thân của ngươi mới tỉnh ngộ, nàng biết nơi đây không thể ở lâu, nếu tiếp tục ở lại chỗ này, không riêng gì nàng, liền ngay cả ngươi cũng phải chết ở đây. 】

 

[Để bảo vệ ngươi, nàng phải trốn khỏi nơi này.]

 

[Thế nhưng khi Chương Đức phương trượng đến, hắn đã sớm chuẩn bị chu đáo, mẫu thân ngươi lại còn ngây thơ cho rằng, chỉ cần giải thích rõ ràng thì mọi chuyện sẽ được hoá giải.]

 

[Lúc đưa ngươi rời khỏi Ân gia, nàng đã trọng thương.]

 

【 Sau khi chăm sóc ngươi được ba năm, nàng dạy cho ngươi một ít yêu thuật, dạy cho ngươi một ít đạo sinh tồn, cũng dạy cho ngươi một ít bản lĩnh phân biệt người tốt người xấu. 】

 

[Năm thứ tư, do trọng thương không thể chữa khỏi, tâm thương khó lành, nàng cuối cùng cũng qua đời. Lúc lâm chung, nàng nắm lấy tay ngươi khẽ nói: ” Người a, có tốt cũng có xấu, giống như yêu quái chúng ta, cũng có tốt có xấu.]

 

“Phụ thân con sợ ta, nhưng hắn không xấu.”

 

“Mẫu thân không thể đi cùng con đến cuối cùng, Cửu Cửu phải tự nghĩ biện pháp bảo vệ bản thân.”

 

[Lần đó ngươi rơi lệ, mà lần đó, cũng là lần cuối cùng mẫu thân ngươi lau nước mắt cho ngươi.]

 

[Về sau, ngươi cũng biết được lý do mẫu thân ngươi đặt tên cho ngươi là Cửu Cửu, nàng ấy, hi vọng ngươi giống như Cửu Vĩ Hồ,có được vận may phi thường.]

 

[Từ đó, thế gian lại có thêm một con yêu quái giả dạng ăn mày, du đãng trong hồng trần.]

 

Hình ảnh dừng lại, tiến vào một giao diện ý thức, nơi Cửu Cửu có thể tự do điều khiển.

 

Mỗi một lần luân hồi, nàng đều phải xem lại từ đầu, đều phải tận mắt chứng kiến mẫu thân ngã vào lòng mình.

 

Móng tay thon dài của nàng bấu chặt vào lòng bàn tay, cho dù máu tươi chảy ra.

 

【 Thiên Minh lịch năm thứ bảy, ngươi lang bạt tại Hàng Châu, ngươi trải qua một năm có chút nhàm chán, thu được một ít tiến bộ về tu vi. 】

 

[ Thời điểm ngươi giả làm ăn mày đi xin thức ăn thừa, bị chủ quán đuổi đánh ra ngoài, nhưng dựa vào yêu lực của mình, trộm bạc của cửa hàng.]

 

[Có/Không vào ban đêm tiến vào hậu viện của cửa hàng, hút sạch hồn phách của bọn họ.]

 

Cửu Cửu theo bản năng lựa chọn không.

 

Nàng đã trộm bạc của chủ quầy để trả thù, nếu lại đi giết người, thì có chút không cần thiết.

 

Hút sạch hồn phách của người sống, bọn họ chắc chắn phải chết.

 

Huống chi, mẫu thân vẫn luôn nhắc nhở nàng không thể đi cắn nuốt hồn khí của người sống.

 

Cứ như thế, năm này qua năm khác sống trong vô định, Cửu Cửu vẫn chỉ là một tiểu khất nhi lang bạt trên đất Bắc Ngụy.

 

Nàng sống bằng cách nuốt đi luồng hồn khí cuối cùng của những người sắp chết.

 

【 Thiên Minh lịch năm thứ hai mươi bốn, ngươi đi tới Quan Trung tiếp tục đóng vai tiểu khất nhi của mình, vào tháng ba tại một ngôi miếu hoang ở Quan Trung, thời điểm ngươi quyết định rời đi, ngươi đột nhiên cảm ứng được một cỗ khí tức giống như của đại yêu, linh áp bao trùm cả một khu vực. 】

 

[Ngươi không thể nhận ra đây là linh khí của vị đại yêu nào, bất quá, ngươi từ trong cổ khí tức này cảm giác được một cỗ ô uế làm cho người ta buồn nôn, loại cảm giác ghê tởm này, khiến ngươi muốn rời khỏi nơi đây.]

 

[Ngươi tiếp tục hành trình lang bạt của mình ở Bắc Ngụy.]

 

【 Thiên Minh lịch năm thứ ba mươi mốt, ngươi trở lại chốn cũ, lại một lần nữa về tới Quan Trung, mà lúc này đây, ngươi đột nhiên muốn tìm đến nơi đại yêu năm xưa từng xuất hiện, mong dò xét xem rốt cuộc là đại yêu nào từng hiện thân ở nơi này. 】

 

[Ngươi vòng vo loanh quanh, cuối cùng đi tới Tây An.]

 

【 Giữa dòng người náo nhiệt, ngươi gặp được một vị công tử với khuôn mặt nghiêm nghị, đang cẩn thận dò xét xung quanh, xuất phát từ bản tính trời sinh thích trêu cợt của loài Cô Hoạch Điểu, ngươi chợt vươn tay, lấy đi chiếc bánh nướng trên tay hắn. 】

 

[Lúc giật lấy bánh nướng, ngươi còn mỉm cười với đối phương.]

 

[Ngươi giả vờ muốn chạy, lại phát hiện đối phương vẫn đứng yên tại chỗ, dường như hắn không có ý đuổi theo ngươi.]

 

“Này, ngươi bị sao vậy, ta đoạt đồ của ngươi, sao ngươi không đuổi đánh ta?”

 

[Ngươi cố ý chậm bước, chờ đợi tận hưởng cảm giác bị truy đuổi này.]

 

“Tại sao ta phải đánh ngươi?” hắn có chút kỳ quái hướng đến sạp hàng bên đường mua thêm một cái bánh mới, “Ngươi đói bụng thì cầm lấy ăn đi, ta cùng lắm mua thêm một cái là được.”

 

[Hắn tựa hồ có chút kinh ngạc vì sao ngươi có thể cướp bánh từ trên tay hắn, có lẽ là do hắn nhất thời mất cảnh giác, đang mãi suy nghĩ điều gì đó.]

 

“Này, nhìn ngươi gầy gò như vậy, xem ra là chịu đói không ít, coi như hôm nay ngươi may mắn gặp được ta, ta mua cho ngươi thêm vài cái bánh nữa, có thể tránh đói được vài bữa.”

 

“Ngươi có phải là đồ ngốc không.”

 

[Ngươi nhịn không được cười nói.]

 

[Đã lâu lắm rồi ngươi mới gặp được người thú vị như vậy.]

 

“Ngươi tên gì?”

 

“Ta à? Ta tên là Cố Giang Minh.”

 

“Cố trong Cố gia, Giang trong giang thủy, Minh trong minh nguyệt.”

 

“Còn ngươi, ngươi tên gì?”

 

“Ta? Tên ta Cửu Cửu.”

 

“Cửu Cửu? Cái tên này nghe rất kỳ quái a? Ta còn chưa gặp qua người nào họ Cửu cả. Này, chưởng quầy, cho ta thêm năm cái bánh nữa.”

 

[Hắn gọi chủ quán, đặt năm chiếc bánh nướng vào tay ngươi.]

 

“Cầm lấy, giang hồ gặp gỡ, hữu duyên tái kiến”.

 

[Nói xong, hắn cứ như vậy đeo kiếm rời khỏi tầm mắt của ngươi.]

 

“Ta kỳ lạ?”

 

“Ngươi mới là người kỳ lạ.”

 

Trong lòng Cửu Cửu bỗng sinh ra một tia hiếu kỳ đối với kẻ đột nhiên xuất hiện này.

 

Không chỉ vì hành vi của hắn khác thường, mà còn bởi vì đây là người mà nàng chưa từng gặp trong mấy trăm lần luân hồi trước đó.

 

Truyenlu.com

(Hết chương này)

Bình luận

Để lại một bình luận

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao