Chương 4: Trăm năm sau, ta lại rời xa hắn.
Chương 4: Trăm năm sau, ta sẽ rời khỏi hắn.
Cửu Cửu ngàn vạn lần không ngờ được, sự tình phát triển đến nước này, lại biến thành cục diện như hôm nay.
Bởi nàng chân chính không nghĩ tới, phàm nhân này lại hướng nàng đưa ra… thỉnh cầu như vậy?
Ban đầu, nàng thật chỉ muốn trêu đùa một chút vị “công tử” thoạt trông tâm địa thuần lương kia mà thôi.
Không ngờ, bất tri bất giác lại cùng hắn sống chung bốn năm.
Dĩ nhiên, đối với một đại yêu mang danh hiệu đặc thù như Cửu Cửu mà nói, bốn năm bất quá là chớp mắt, phù phiếm như mây trôi.
Thế nhưng, bốn năm ấy…
Những ngày sớm tối đồng hành cùng Cố Giang Minh, khiến nàng cảm nhận được cảm giác nhẹ nhõm đã lâu không có.
Hắn vì nàng pha trà.
Trà nguội rồi, hắn lại rót thêm.
Hắn tặng nàng trâm cài.
Dù nàng vốn không mấy thích trâm cài, nhưng nhận được lễ vật ai đó dụng tâm chuẩn bị, nàng vẫn thấy vui.
Tuy bề ngoài nàng mang thân phận “nô bộc”, nhưng nam nhân này chưa từng thực sự xem nàng là nô bộc mà sai khiến điều gì.
Đáng tiếc, yêu tộc vĩnh viễn không thể cùng nhân tộc kết làm phu thê.
Cửu Cửu từng tận mắt chứng kiến hết thảy bi kịch của mẫu thân, nàng không muốn bước lên vết xe đổ, càng không tin vào cái gọi là “nhất thời xúc động” của nhân gian.
【Ngươi dự định từ chối thỉnh cầu của hắn.】
【Nhưng do sớm tối bầu bạn, đối với hắn ngươi đã nảy sinh một mức độ lệ thuộc nhất định, ngươi từ chối thất bại.】
【Cuối cùng, ngươi chấp nhận một cách mặc định.】
【Tuy nhiên, ngươi vẫn cho rằng đây không phải là yêu, chỉ là trò trêu chọc của ngươi đối với hắn mà thôi.】
【Dù sao, hắn nhiều nhất cũng chỉ sống được một trăm năm.】
【Ngươi nghĩ như vậy.】
【Trăm năm sau, ta sẽ rời khỏi hắn.】
Cửu Cửu nhìn thấy hàng chữ cuối cùng, ngẫm nghĩ một hồi, tựa hồ… cũng không có gì sai.
Nhân tộc chung quy chỉ là nhân tộc.
Thọ mệnh không được bao lâu, nhiều nhất một trăm năm là chết.
Còn nàng là yêu.
Bồi hắn chơi đùa một chút, cũng chẳng ảnh hưởng gì.
【Hai người thành thân rồi.】
【Ngày thành thân, hắn thành tâm nói rõ với ngươi: hắn thật ra không phải người bình thường.】
Cửu Cửu nhìn đoạn chữ này, trong lòng đột nhiên khẽ căng thẳng.
【Hắn đem mọi sự từ đầu đến cuối kể rõ một lượt.】
【Lần này đến Quan Trung, chính là muốn tìm tung tích phụ thân Cố Trường Thanh. Có lẽ đây sẽ là một hành trình cửu tử nhất sinh.】
【Cố Giang Minh đem chiếc vòng ngọc mẫu thân hắn để lại tặng ngươi, nói rằng: đây vốn là lễ vật mẹ hắn chuẩn bị cho con dâu.】
【Không hiểu vì sao, ngươi hơi có chút dao động.】
【Lúc nhận lấy chiếc vòng ấy, hình như ngươi không còn muốn để thứ tình cảm này trở thành thứ trò đùa nhẹ bẫng như lời ngươi từng nói.】
【Ngươi hỏi hắn:】
【“Nếu… nếu ta gả cho chàng, đến một ngày nào đó, ta nói là nếu thôi, sẽ có một đám người tự xưng chính nghĩa kéo đến, ép chàng làm chuyện có lỗi với ta, chàng sẽ làm chứ?”】
【Hắn không nghe ra ẩn ý trong lời nói, cũng chẳng hiểu hàm nghĩa của nó.】
【Chỉ bình thản đáp: “Ta sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương nương tử của ta.”】
【“Nếu thật có kẻ dám tìm đến cửa, cứ hỏi thử kiếm trong tay ta trước.”】
【Năm Thiên Minh thứ ba mươi sáu, năm thứ nhất sau khi hai người thành thân. Hắn vẫn như trước, chăm sóc ngươi từng chút một.】
【Nhưng sau khi thành thân, ngươi dùng pháp thuật âm thầm che giấu, dù đồng sàng nhưng không thể phòng sự, chỉ vì ngươi vẫn chưa học được cách hoàn toàn khống chế yêu lực, không để nó chạy loạn trong cơ thể.】
【Lấy thân phàm nhân, không thể chịu nổi yêu lực cuồn cuộn của ngươi.】
【Ngươi vẫn chưa đạt đến cảnh giới như mẫu thân năm xưa, không thể tùy ý điều động pháp lực. Huống hồ, trong lòng ngươi vẫn sợ hãi lặp lại bi kịch năm xưa.】
【Mà hắn, thủy chung không hay biết.】
Lúc này, Cố Giang Minh vẫn chìm trong niềm vui cưới được thê tử. Luân hồi nhiều lần như vậy, hắn vốn đã có cơ hội thành thân.
Chỉ là, hắn quá chú trọng “dung mạo lập họa”.
Cửu Cửu tuy xuất thân khất cái, nhưng dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của hắn, dung mạo tiên tư dần được khai khẩn ra từng chút một.
Ngày ngày, Cố Giang Minh đều chuẩn bị vô số xiêm y đẹp mắt cho thê tử, chẳng khác nào đổi “trang phục” trong trò chơi.
Bất quá, ngày tháng cứ thế trôi, thời gian lại càng thêm cấp bách.
Cố Giang Minh quyết định đem toàn bộ kiếm pháp gia truyền cùng tâm pháp nội công truyền lại cho Cửu Cửu.
Đối với chuyện tìm lại phụ thân, hắn tự có phán đoán. Mà lỡ hắn chết, Cửu Cửu thân là nữ nhi, liệu có thể tự bảo vệ mình hay không, hắn vô cùng lo lắng.
Không chỉ kiếm pháp, tâm pháp, hắn còn muốn để lại chút gia sản Cố gia cho nàng.
【Ngươi đem kiếm pháp “Thôn Thiên Bế Nhật” và tâm pháp Cố gia “Triều Thiên Khuyết” truyền cho Cửu Cửu.】
【Điều khiến ngươi vô cùng bất ngờ là thiên tư võ đạo của đối phương cực cao. Những gì ngươi truyền, nàng gần như vừa nghe đã hiểu.】
【Chỉ trong một năm, nàng đã học được bảy tám phần.】
“?”
Cố Giang Minh trợn tròn mắt.
Hắn là kiếm đạo thiên tài, hay Cửu Cửu mới là kiếm đạo thiên tài?
Hắn mất mười tám năm mới vượt qua phụ thân đời này của mình Cố Trường Thanh, để trở thành tân kiếm thần của Bắc Ngụy.
Còn thê tử hắn tùy tiện nhặt về, mới chỉ một năm đã vượt qua hắn?
Rốt cuộc ai mới là thiên tài?
Nhưng như vậy cũng tốt. Dựa vào bản lĩnh nàng hiện giờ, e chẳng ai có thể bắt nạt nàng nữa.
Cố Giang Minh bấm vào mục “sự kiện chính tuyến” trên màn hình, tiếp tục điều tra chân tướng vụ án diệt môn nhà họ Đỗ.
【Năm Thiên Minh thứ ba mươi tám, tại phủ đệ Quan Trung, ngươi cáo biệt Cửu Cửu, lên đường tiếp tục điều tra vụ Đỗ gia bị diệt môn.】
【Ngươi rời khỏi đại viện.】
Cửu Cửu nhìn kẻ ngốc trước mắt đang cáo biệt để rời đi.
Nàng nhìn hai lựa chọn hiện trên màn hình:
【1: Theo dõi Cố Giang Minh.】
【2: Mặc kệ hắn.】
Trong vô thức, Cửu Cửu chọn theo dõi.
Nhân loại này, ít nhất phải bồi nàng đủ trăm năm, nàng mới cho phép hắn chết.
Nghĩ đến tên ngốc này sợ mình bị người khi dễ, lại đem võ công gia truyền giao cho nàng, còn dặn dò nàng phải kiên cường, không thể tùy tiện để người ta chiếm tiện nghi, trong lòng Cửu Cửu khó tránh khỏi buồn cười.
Nhưng cười rồi… lại thấy có chút luyến tiếc.
Bởi nàng cảm giác được, gia hỏa này tựa hồ thật sự đi tìm chết, lần này rời đi, chỉ sợ khó mà trở về.
Theo dõi hắn, gặp nguy hiểm thì mang hắn cùng chạy trốn.
【Cùng năm ấy, Bắc Ngụy xuất hiện mấy vụ án thảm sát tương tự Đỗ gia, khiến toàn bộ dân chúng hoảng sợ.】
【Cố Giang Minh lần theo dấu vết, trên đường kết giao nhiều bằng hữu giang hồ.】
【Năm Thiên Minh thứ ba mươi chín, Vương thị xứ Ung Lương bị diệt môn. Giống hệt Đỗ gia, chết ngay trong tộc địa. Cả tộc chỉ còn nhị tiểu thư nhà họ Vương là sống sót vì đang học võ bên ngoài.】
【Nghe tin toàn tộc bị tàn sát, Vương nhị tiểu thư vội vã trở về.】
【Cố Giang Minh chủ động tìm nàng.】
【“Ta là Cố Giang Minh, truyền nhân kiếm phái Cố gia Bắc Ngụy, là nhi tử kiếm thần Cố Trường Thanh.” Ngươi ôm quyền tự giới thiệu: “Gia phụ năm xưa vì điều tra vụ Đỗ thị diệt môn mà bặt vô âm tín.”】
【“Những năm nay, ta bôn ba khắp nơi, cũng là để điều tra chuyện này. Nay nhà cô nương gặp nạn, ta nghi là do yêu vật gây ra, hơn nữa là cùng một con yêu vật năm xưa gây ra vụ Đỗ thị.”】
【“Ngoài khả năng này ra, ta thật chẳng nghĩ được khả năng nào khác. Mạo muội hỏi một câu, Vương gia có từng đắc tội với ai không?”】
【Nhị tiểu thư họ Vương tên thật là Vương Thanh Hà, vẫn chìm trong bi thống không thể nguôi.】
【Sau khi Vương gia bị diệt, nhân tình lạnh nhạt, những danh môn từng giao hảo nay đều bặt vô âm tín.】
【Nàng phẫn hận đáp: “Ngươi trước chứng minh mình là truyền nhân Cố gia đã, chớ lại là giang hồ lừa đảo đến đây lừa gạt.”
【Ngươi không nói nhiều, rút trường kiếm bên hông, thi triển một chiêu “Thôn Thiên Bế Nhật”. Nhìn kiếm ảnh cuồn cuộn không dứt, Vương Thanh Hà mới tin thân phận ngươi.】
【“Còn thanh Thính Thủy Hiên kia đâu? Không có thanh bảo kiếm gia truyền kia, Thôn Thiên Bế Nhật không cách nào phát huy toàn bộ uy lực.”】
【“Thanh kiếm ấy, ta để lại cho nương tử.” Ngươi khẽ nói. Lúc này, ngươi bỗng nhớ đến phụ thân Cố Trường Thanh rời nhà năm xưa.】
【Có lẽ, khi Cố Trường Thanh rời đi, đã nghĩ đó là một lần đi không trở lại.】
【Thanh kiếm đó, mới là lời từ biệt cuối cùng.】
【Vương Thanh Hà cười lạnh: “Việc này hung hiểm, ngươi cũng chẳng phải tốt bụng đến vậy mà muốn giúp ta chứ?”】
【“Ta chỉ vì tìm phụ thân.” Cố Giang Minh thẳng thắn đáp.】
【Nàng dừng vài giây: “Tạm tin ngươi. Nhưng Vương gia ta xưa nay hành thiện, không có chuyện kết thù kết oán.”】
【“Muốn tìm manh mối, chỉ e phải tìm nơi khác.”】
【Cố Giang Minh trầm tư: “Quan Trung Đỗ thị và Vương thị các ngươi có liên hệ gì không?”】
【“Không. Quan Trung là Quan Trung, Ung Lương là Ung Lương. Đại tộc Quan Trung cùng đại tộc Ung Lương có thể có liên hệ gì? Điểm tương đồng lớn nhất, đại khái chính là đều thuộc các thế gia võ lâm danh tiếng của Bắc Ngụy.”】
【“Vương môn đao, Đỗ môn tiêu, Nhạc môn thương, Cố môn kiếm.”】
【Nghe nàng nói, Cố Giang Minh bỗng phát hiện trong Bát Đại Gia Bắc Ngụy, Vương đao và Đỗ tiêu đều đã bị diệt môn.】
【Một con yêu vật, vì sao phải diệt sạch những võ lâm thế gia này?】
Bất chợt, sắc mặt Cố Giang Minh hơi đổi: “Nó tìm, có lẽ chính là cao thủ võ lâm Bắc Ngụy.”
“Vương môn, Đỗ môn… phụ thân ta là cao thủ Cố môn, hắn mất tích, rất có thể là đã chết.”
“Vương thị bị diệt, Đỗ thị bị diệt, phụ thân ta tung tích không rõ… Chỉ cần tìm đến mấy nhà còn lại, rất có thể sẽ đụng phải thứ đó.”
【Ngươi nói ra phán đoán của mình.】
【Vương đao, Đỗ tiêu, Nhạc thương, Cố kiếm, Tống kích, Hoắc quyền, Lý tiên, Trương côn.】
【Ngươi đọc tên Bát Đại Gia từng nhà một.】
【Trong một năm, ngươi chạy khắp các nơi tìm kiếm.】
【Nhưng yêu vật ấy dường như im hơi lặng tiếng, rất lâu không xuất hiện.】
【Năm Thiên Minh thứ bốn mươi mốt, Nhạc gia bị diệt môn. Nhưng khi ngươi đến thì đã muộn.】
【Cả nhà Nhạc gia chỉ còn một lão nhân sống sót, nhưng đã bị dọa đến điên loạn, chỉ lặp đi lặp lại:】
【“Đao pháp này… hảo đao pháp …”】
【“Kiếm pháp này… hảo kiếm pháp…”】
【“Ha ha ha ha—”】
【Khi thấy ngươi, sắc mặt lão giả đại biến, hắn vô cùng hoảng sợ.】
【“Ngươi, ngươi chẳng phải ở trên người nó sao?”】
【“Nó đến rồi… nó lại đến rồi”】
【Manh mối, lại đứt đoạn.】
【Tâm trạng ngươi và Vương Thanh Hà đều trượt xuống đáy vực. Sau một lần uống rượu, Vương Thanh Hà say mèm.】
【Ngươi đỡ nàng lên giường, trầm tư suy nghĩ những lời lão giả Nhạc gia đã nói.】
【“Tiếp tục tìm như vậy, quá nguy hiểm rồi… Cố Giang Minh, ngươi nên chiếu cố bản thân mình.”】
【Trên giường, Vương Thanh Hà khẽ rên, đôi mắt tràn đầy lo lắng: “Có một số việc… không phải chúng ta có thể tiếp tục truy cứu.”】
【Mấy năm truy tìm hung thủ cùng nhau, Vương Thanh Hà đã xem ngươi như tri kỷ. Sự tồn tại của ngươi mang lại cho nàng cảm giác an ổn vô cùng quý giá.】
【Nàng dường như biết chút gì đó, cho nên luôn tránh để ngươi chạm vào nguy hiểm.】
【Vì vậy, dọc đường đều khuyên ngươi nên dừng lại, đừng tiếp tục liều mạng.】
【Trong mắt nàng ánh lên một tia ôn nhu, mượn men rượu dâng trào, nàng nói: “Ta… còn có hy vọng không?”】
【Ngươi im lặng thu dọn lại căn phòng, bình thản nói: “Gia thê còn đang đợi ta ở nhà. Vương cô nương say rồi, nghỉ ngơi cho tốt.”】
【Nói xong, ngươi nhảy lên nóc nhà, nhìn về phương xa.】
【Nhìn mặt sông hoa đăng rực rỡ, ngươi đột nhiên có chút nhớ nàng.】
【Khi ta nhớ nàng, nếu nàng cũng đang nhớ ta… thì tốt biết bao.】
【Ngươi nâng bầu rượu bên hông, ngửa cổ uống cạn.】
Đọc đến đây.
Cửu Cửu thất thần hồi lâu.
【Năm Thiên Minh thứ bốn mươi hai, sau khi Nhạc gia bị diệt, các thế gia còn lại trong Bát Đại Gia Bắc Ngụy cuối cùng cũng nhận ra bất thường. Họ cảm thấy đây là âm mưu nhắm thẳng vào họ. Sau khi liên lạc qua thư, họ quyết định tụ tập tại một nơi, đồng thời mời truyền nhân Cố môn – Cố Giang Minh – cùng người sống sót duy nhất của Vương gia – Vương Thanh Hà.】
【Tháng năm năm Thiên Minh thứ bốn mươi hai, họ quyết định gặp nhau ở ngoại ô kinh thành Bắc Ngụy.】
【Dưới chân thiên tử, có long khí hộ thể, dù là yêu vật làm loạn, cũng phải kiêng kị ba phần. Nơi đây, tựa hồ là chỗ an toàn cuối cùng của bọn họ.】
(Hết chương)
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.