Chương 4: Thực lực của Lương Tiêu
Chương 4: Thực lực của Lương Tiêu
“Tề Vân Khai, Tề Mãnh, chúng ta đều là dự bị đệ tử của Tiểu Quỷ Điện, lấy đâu ra xưng hô sư huynh sư đệ? Muốn ta hành lễ, e là không hợp quy củ lắm đâu.”
Trên đài cao ở đỉnh núi, Lương Tiêu bước ra khỏi đám đông, thanh âm bình đạm, không nặng không nhẹ, đáp lại.
Tuy có chút phiền toái, nhưng hắn cũng không đến nỗi phải e ngại hai kẻ trước mặt này.
“Hahaha, trong giới tu chân, cường giả vi tôn, ở Vạn Ma Quật ta, đó càng là chân lý. Pháp lực của ta không bao lâu nữa sẽ đột phá tầng bốn, bước vào Luyện Khí trung kỳ!”
“Trong Tiểu Quỷ Điện này, chỉ sợ chẳng ai có tu vi cao hơn ta. Ngươi nói xem, cái danh sư huynh này, sao ta lại không xứng ?”
Tề Vân Khai cười nhàn nhã, trong đôi mắt hẹp dài đầy vẻ kiêu ngạo và tự đắc.
“Chậc, pháp lực ba động trên người tên kia quả thực đã gần đạt tới Luyện Khí trung kỳ rồi, song linh căn quả nhiên bất phàm!”
“Đúng vậy… Ồ, không đúng! Tên đối đầu với hắn kia, tu vi pháp lực dường như cũng không kém!”
Trong đám người, có kẻ thích thú phát hiện : Lương Tiêu đã chủ động phóng thích khí tức pháp lực của mình — rõ ràng đã đạt đến Luyện Khí tầng ba!
“Xin lỗi, mấy ngày trước vừa đột phá tầng ba Luyện Khí. Cho nên muốn ta gọi ngươi một tiếng sư huynh, ít nhất ngươi phải trên ta một tầng đã, đến tầng bốn hãy ra oai cũng chưa muộn!”
“Ít nhất hiện giờ, cảnh giới pháp lực của chúng ta ngang nhau, không phải sao?”
Trên mặt Lương Tiêu lộ ra nụ cười khinh miệt, khiến trong lòng Tề Vân Khai bốc lên một ngọn lửa vô hình.
“Lần trước nghe giảng, hắn không phải vẫn còn ở Luyện Khí tầng hai sao, rõ ràng là phế vật tứ linh căn, vậy mà tu luyện cũng không chậm!”
Dựa vào tư chất và bối cảnh, ở Tiểu Quỷ Điện, Tề Vân Khai luôn là trung tâm của đám đông, đi đến đâu cũng người người xum xoe.
Duy chỉ có tên Lương Tiêu đáng chết này, tuy chưa từng công khai đối đầu với hắn, nhưng luôn mang dáng vẻ bàng quan, căn bản không coi hắn ra gì.
Thậm chí có lúc, đối diện ánh mắt lạnh nhạt kia, Tề Vân Khai cảm giác bản thân như tên hề đang ra sức biểu diễn.
Cảm giác đó khiến hắn phẫn nộ.
Lương Tiêu nhìn sắc mặt khó coi của Tề Vân Khai, trong lòng có chút vô vị, liền chắp tay qua loa về phía mọi người, nói:
“Các vị, tại hạ còn phải trở về tu luyện, không dám quấy rầy nữa .”
Nói xong, hắn lùi lại hai bước, định rời đi.
Thấy đối phương toan bước, Tề Vân Khai hừ lạnh, lại nâng chân giẫm mạnh lên vai Lương Hạo.
“A—!! Lương Tiêu huynh, chúng ta cùng xuất thân từ nước Lương, sao ngươi có thể thấy chết không cứu!”
Lương Hạo gào khóc thảm thiết, nước mắt trực trào.
Nào ngờ Lương Tiêu không buồn quay đầu, chỉ thản nhiên nói:
“Tiếng hắn kêu gào nghe thật phiền tai, Tề Vân Khai, sao ngươi không dứt khoát đạp nát đầu hắn đi? Như vậy ta còn nhìn ngươi bằng con mắt khác.”
“Giở trò giẫm tay giẫm chân, chẳng khác nào đám trẻ con ẩu đả, thật khiến người ta buồn cười. Đừng làm mất mặt Ma Tông nữa, thật đáng thương!”
Lời nói lạnh lùng vô tình ấy khiến sắc mặt Lương Hạo lập tức cứng đờ.
Tề Vân Khai thì toàn thân run rẩy vì giận, bình thường dù Lương Tiêu có lạnh nhạt, cũng chưa từng châm biếm cay độc như hôm nay.
Cảm nhận ánh mắt giễu cợt của đám đông quanh mình, mặt hắn như bốc hỏa.
Ngọn lửa giận trong lòng hắn càng bùng lên dữ dội.
Hắn lập tức gập mạnh cây quạt xếp trong tay, gằn giọng nói: “Lương Tiêu, ngươi muốn chết!”
Nói đoạn, Tề Vân Khai vận chuyển pháp lực, chân đạp mạnh xuống đất, cả người như một con mãng xà phóng tới, tay phải hóa trảo, mang theo tiếng gió rít rợn người, hướng về vai đối thủ xé xuống.
“Âm Ma Trảo!”
Có người nhận ra chiêu thức, thầm gật đầu.
Pháp thuật Luyện Khí sơ kỳ không chỉ có những chiêu thức tầm xa như Hỏa Cầu hay Mộc Thứ.
Cũng có loại dùng trong cận chiến, “Âm Ma Trảo” này chính là một loại pháp thuật công kích độc đáo của Vạn Ma Quật.
Một trảo đánh ra, bia đá Thanh Cương cũng bị xé toạc, nếu đánh trúng thân thể, thì thường xuyên móc theo cả tim phổi của đối thủ, vô cùng âm độc tàn nhẫn!
Mà một trảo này của Tề Vân Khai, tuy chiêu thức hơi gượng, nhưng khí thế vẫn sắc bén, đầu ngón tay mơ hồ có khí đen lượn lờ, hiển nhiên đã có hỏa hầu không cạn!
Cảm nhận sau lưng có một luồng gió âm lãnh như kim châm, ánh mắt Lương Tiêu lập tức trầm xuống.
Chỉ thấy hắn rạp người về trước, tránh được một trảo của Tề Vân Khai, rồi chân phải bất chợt quét ra sau, một chiêu “Bọ Cạp Vung Đuôi” tung ra đúng lúc đúng chỗ!
Tề Vân Khai vừa mới dùng xong chiêu thức, đối mặt cú phản kích bất ngờ ấy, căn bản không thể né tránh.
Tuy không phải pháp thuật gì, nhưng được pháp lực gia trì, mỗi quyền mỗi cước của Lương Tiêu đều mang uy lực đáng sợ.
Chỉ trong chớp mắt, chân phải như một sợi dây thép quét ngang, đánh mạnh vào bụng ngực Tề Vân Khai, khiến hắn bay ngược ra sau.
Tề Vân Khai loạng choạng lùi cả chục bước mới miễn cưỡng lấy lại thăng bằng, chưa kịp mở miệng, đã thấy cổ họng trào lên vị tanh ngọt.
Chốc lát, cảm giác lục phủ ngũ tạng như bị nhào trộn, cơn đau chưa từng trải qua khiến hắn muốn phát điên!
Thân thể của tu chân giả, tuy rằng dưới sự tẩm bổ của pháp lực mà mạnh mẽ hơn người phàm gấp mấy lần.
Nhưng chung quy vẫn không thể sánh với yêu thú da dày thịt béo.
Mà Lương Tiêu vốn xuất thân thế gia võ học nước Lương, kinh nghiệm chiến đấu thực chiến phong phú hơn Tề Vân Khai.
Tề Vân Khai xưa nay chỉ dựa vào cảnh giới pháp lực và pháp thuật tàn độc của mình mà lộng hành, cộng thêm đám đệ tử kiêng dè thế lực sau lưng hắn mà không dám toàn lực đối chiến.
Nên hắn tự cho mình thiên tư dị bẩm, nhưng nay gặp phải Lương Tiêu, người chẳng coi hắn ra gì, lập tức chịu thiệt thòi.
“Nói thật lòng, ngươi yếu hơn ta tưởng.”
Lương Tiêu không chút biểu cảm xoay người, tiến gần mấy bước, khiến Tề Vân Khai vô thức lùi lại hai bước.
Phản ứng theo bản năng này, lại càng khiến sắc mặt Tề Vân Khai khó coi hơn bao giờ hết.
“Lương Tiêu, ngươi đánh lén sau lưng, thật là vô sỉ! Để ta, Tề Mãnh, tiếp ngươi một chiêu!”
Bỗng một tiếng quát lớn vang lên — là Tề Mãnh vẫn luôn đứng xem bên cạnh.
Hắn không ngờ Tề Vân Khai, pháp lực đã đến Luyện Khí tầng ba đỉnh phong, lại bị đánh bại nhanh đến thế.
Lương Tiêu nghe lời mắng chẳng biết xấu hổ ấy, ánh mắt khẽ động.
Đám người vây xem cũng hiện ra vẻ mặt kỳ quái.
Rõ ràng là Tề Vân Khai đánh lén sau lưng, Lương Tiêu phản kích lại thành “đánh lén”…
Ừm, suy cho cùng, dường như cũng không sai hẳn?
Tề Mãnh này cũng thật là nhân tài!
Không đợi nghĩ nhiều, Tề Mãnh đã như mãnh ngưu xông tới, mỗi bước đều khiến mặt đất rung lên, như tiếng trống trận.
Lờ mờ có thể thấy, sắc mặt hắn xám xanh như tử thi, cơ bắp toàn thân nổi lên, trông thật kinh người.
“Ta chẳng qua là trúng ám toán của ngươi! Lương Tiêu ngươi đừng vội đắc ý! Tề Mãnh cũng là tầng ba Luyện Khí, xuất thân từ phủ Đại tướng quân nước Tề, trời sinh thần lực!”
Tề Vân Khai khóe miệng dính máu, mặt lại hiện vẻ hả hê, mồm miệng không ngừng công kích Lương Tiêu.
Nào ngờ Lương Tiêu chẳng thèm đáp lời, khiến hắn tức nghẹn.
“Pháp môn sát trận? Lại còn tu luyện pháp thuật ‘Thi Thiết Thân’? Tên này không phải chỉ khoe mẽ, quả thực có vài phần bản lĩnh…”
Đối diện Tề Mãnh to lớn như hùng thú, cho dù Lương Tiêu có vóc dáng cao ráo, cũng có vẻ gầy gò.
“Nạp mạng cho ta!”
(Hết chương)
Truyenlu.com

Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.