Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Trang chủ Huyền Huyễn Tiên lộ Chương 1: Bạch cốt hoa đán

Chương 1: Bạch cốt hoa đán

10:06 chiều – 21/04/2025

Chương 1: Bạch Cốt Hoa Đán

Trăng lên đầu cành liễu,

Người hẹn sau hoàng hôn.

Ánh tà dương ảm đạm treo nơi phía tây, cùng ánh trăng non mảnh mai phía đông giao hoà lẫn nhau.

Leng keng!

Cửa tây thành bước vào một đạo nhân cầm phướn, tuổi hắn không lớn, mặc một bộ đạo bào xám đen, bên hông treo một bầu nước uống, nhàn nhã dạo bước.

Hứa Đạo, chính là vị đạo sĩ trẻ tuổi này.

Khuôn mặt hắn gầy gò, da hơi ngăm, nhưng đường nét ngũ quan lại rất thanh tú, có lẽ vẫn chưa trưởng thành hết.

Hứa Đạo ngẩng đầu nhìn quanh, đánh giá cảnh sắc trong huyện thành. Hắn vừa kết thúc hạ sơn lịch luyện, đang trên đường trở về núi, nhân lúc đi ngang qua huyện này, liền ghé vào nghỉ lại một đêm.

Vừa vào thành, Hứa Đạo đã thấy nơi đây náo nhiệt, người xe như nước, tựa như dân chúng từ mười dặm tám thôn đều tụ họp về, tham gia vào phiên chợ đêm này.

 

Khắp nơi treo đèn, phía đông có một phụ nhân bán tàu hũ nước đường, trắng nõn đầy đặn, ngửi mùi thôi đã thấy thèm; phía tây có người kể chuyện hát xướng, chỉ là chưa chính thức bắt đầu, còn đang uống trà giữ giọng.

Hứa Đạo nhìn cảnh đêm trước mắt, trong mắt hơi mơ màng, lẩm bẩm: “Đã mười lăm năm không gặp rồi.”

Hứa Đạo không phải người của thế giới này, xuyên qua đến nay đã mười lăm năm, trong đó mười ba năm đầu sống mơ màng như một đứa trẻ nhà nông, cho đến khi cha mẹ qua đời, hắn dưới bi thống cực điểm mới phá vỡ mê chướng, thức tỉnh ký ức tiền kiếp.

 

Dù sau này bái nhập môn phái tu đạo, nhưng cảnh sắc nơi đạo môn âm u lạnh lẽo, hắn chưa từng thấy qua cảnh đêm phồn hoa như thế này.

 

Hứng thú trong lòng Hứa Đạo bị khơi dậy, hắn cuộn cán phướn trong tay lại, vác lên vai, tùy ý dạo chơi trong chợ.

Ở phía Nam có một sân khấu nhỏ, được dựng tạm bằng vài tấm vải bạt thô sơ.

Người xung quanh đều vây xem, tranh nhau chỗ ngồi. Hứa Đạo tò mò, cũng lẫn vào đám đông, len lỏi tiến về phía sân khấu.

 

“Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích liên thiên.”

 

Đi đến gần sân khấu, Hứa Đạo ngẩng đầu nhìn, chợt phát hiện trên đài có một con khỉ nhỏ đang ngồi. Nó lắc lư đầu cổ, vừa gõ chiêng vừa đánh trống, miệng nhẩm ca từ, vô cùng kỳ lạ!

 

Không lâu sau, dưới nhịp trống chiêng của con khỉ, một tiểu hoa đán mặc xiêm y màu đỏ, áo lụa bên ngoài màu xanh, tóc vấn mây cuộn, e lệ bước ra từ phía sau sân khấu.

 

Tiểu hoa đán cười tươi, khuôn mặt ửng đỏ, tinh xảo tuyệt đẹp, vừa xuất hiện đã làm mọi người xung quanh kinh ngạc.

 

“Đúng là một tiểu cô nương xinh xắn!”

Tiếng vỗ tay vang rền. Hứa Đạo cũng vỗ tay theo, trong lòng tràn đầy mong đợi.

 

Tiểu hoa đán dáng người thon thả, bước ra thi lễ dịu dàng, nhưng không hát, chỉ múa theo tiếng nhạc do con khỉ gõ trống.

 

Điệu múa của nàng linh động, thân hình uyển chuyển như liễu trong gió, nhẹ nhàng bay lượn. Thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

 

“Hay quá!”

Đến đoạn cao trào, tiếng hò reo cổ vũ như nổ tung.

 

Hứa Đạo và đám đông đều mở to mắt mong chờ tiết mục tiếp theo của tiểu hoa đán.

 

Thế nhưng, ngay lúc tiếng reo hò vang dội nhất, tiểu hoa đán bỗng nở nụ cười quỷ dị.

 

Ánh mắt nàng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, thân mình xoay một vòng, hai tay áo lụa mỏng rơi xuống, để lộ đôi cánh tay trần.

 

Nhưng hiện ra trước mắt mọi người, không phải là làn da trắng nõn, mà là hai cánh tay xương trắng trơ trọi, từng đốt từng đốt khô hiện rõ, không chút huyết nhục.

 

 

Rắc rắc!

Cánh tay xương trắng toát theo từng bước múa uốn lượn, phát ra âm thanh lạnh buốt.

 

 

Tiểu hoa đán trên đài, lại là một bộ xương quái dị.

 

“Khặc…”

Cảnh tượng trước mắt khiến tiếng reo hò của phần lớn đám đông như nghẹn lại trong cổ họng.

 

 

“Yêu quái?”

Hứa Đạo thấy cảnh này, cũng hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh, hắn lấy ra một tấm bùa từ trong tay áo, nhẹ nhàng lau qua hai mắt.

 

Phụt!

Bùa giấy vừa chạm vào, không gió không lửa, liền tự bốc cháy, nháy mắt đã hóa thành một đoàn tro bụi.

 

Phủi nhẹ tàn tro, Hứa Đạo mắt hơi sáng lên, lập tức nheo mắt nhìn về phía tiểu hoa đán.

 

Điều khiến hắn bất ngờ là, trên người tiểu hoa đán không hề có một chút yêu khí hay quỷ khí nào!

 

Cùng lúc đó, bầu không khí xung quanh trở nên quỷ dị. Nhiều người trong đám đông biến sắc, có kẻ hô lớn:

 

“Bạch Cốt Tinh! Là Bạch Cốt Tinh!”

 

Có người nghe ba chữ này, lập tức lộ vẻ kinh hoàng, vội vã tìm cách bỏ chạy, nhưng vì chen chúc quá đông, nhất thời khó lòng thoát ra được.

 

“Yêu quái!”

Có người gào lên: “giết Bạch Cốt Tinh!”

 

Cảnh tượng hỗn loạn.

Duy chỉ có Hứa Đạo vẫn bình tĩnh ngồi yên, nhíu mày suy nghĩ.

 

Khi đám đông còn đang hoảng loạn , một đạo nhân dẫn theo hai tráng hán từ phía sau sân khấu bước ra, đột nhiên quát lớn:

 

“Yên lặng!”

 

Đạo nhân này thân hình cao lớn, mặt đầy nốt rỗ, gương mặt hung ác, tay cầm roi da, đứng trên sân khấu khom người hành lễ, rồi hét lớn:

 

“Chư vị đừng sợ! Bần đạo đây có pháp điệp của quan phủ!”

 

Hắn chỉ vào tiểu hoa đán trên đài, quát:

 

“Con yêu này chính là Bạch Cốt Tinh! Chuyên hút dương khí, sát hại mạng người. Trước khi bị ta hàng phục, nó đã hại chết năm mạng người trong một nhà rồi!”

 

Nghe vậy, đám đông nửa tin nửa ngờ.

Riêng Hứa Đạo, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.

 

Hắn vừa rồi đã thi triển khai nhãn phù, trong vòng một canh giờ có thể nhìn thấu yêu ma quỷ mị.

Hắn không phát hiện yêu khí quỷ khí trên người tiểu hoa đán, ngược lại, trên người ba tên kia lại có một luồng huyết quang nồng đậm!

 

Huyết quang xuất hiện, liền đại diện ba tên kia trong bảy ngày đã phạm sát nghiệp, oán khí cuồn cuộn, hơn nữa huyết quang càng đậm, chứng tỏ sát nghiệp càng nặng, thủ đoạn càng tàn bạo.

 

Hứa Đạo nhìn về phía tiểu hoa đán, thấy nàng vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt trống rỗng, chết lặng như một con rối gỗ.

 

Ngược lại, ba tên đạo nhân giả kia vẻ mặt vênh váo tự đắc, khoe khoang công lao, lăng mạ tiểu hoa đán, làm đám đông vừa kinh vừa ngờ.

 

Thấy cảnh này, Hứa Đạo chợt hiểu ra.

 

Trên đời có một loại người đi khắp nơi, dựa vào trộm cắp trẻ em, lừa gạt kiếm sống, không từ thủ đoạn.

Loại người này thường thấy trong đám trẻ ăn xin, bọn họ sẽ đem những đứa trẻ trộm cắp được này đánh thành tàn phế, sau đó dùng để bán nghệ, xin tiền, thủ đoạn cực kỳ độc ác, mất hết lương tâm!.

 

Mà ba tên trên sân khấu rõ ràng chính là loại cầm thú này!

 

Hứa Đạo trong mắt lộ ra sát ý.

 

Năm xưa, lúc hắn mười ba tuổi, sau cái chết của song thân, cũng từng suýt bị đám ác nhân liên thủ bắt đi. May thay khi đó hắn vừa tỉnh ngộ tiền duyên, mới thoát khỏi tai ương, nhờ đó nhập đạo tu luyện.

 

Cẩn trọng, Hứa Đạo không lập tức ra tay mà âm thầm quan sát, dò xét bố trí xung quanh.

 

Tên đạo nhân mặt rỗ tiếp tục thao thao bất tuyệt, còn lôi tiểu hoa đán xuống sân khấu, cho đám đông hiếu kỳ tới gần xem xét.

 

Có kẻ can đảm sờ thử, lập tức kinh hô:

 

“Quả nhiên là xương!”

 

Người người tò mò, tranh nhau lại gần. Có kẻ cười lớn:

 

“Đạo trưởng cho nó múa thêm một khúc đi!”

 

Đạo nhân mặt rỗ nghe vậy liền vui vẻ đáp:

 

“Thiện!”

 

“Chư vị chỉ cần ném ít tiền công đức đánh lên người Bạch Cốt Tinh này, đợi đến lúc nó đau đớn chịu không nổi, tự nhiên sẽ nhảy múa cho mọi người xem.”

 

Vài người không kìm được, ném lên sân khấu ít đồng tiền.

 

Tiểu hoa đán “Bạch Cốt Tinh” bị tiền xu va trúng người, vẫn lặng im không phản ứng. Nhưng chỉ cần đạo nhân mặt rỗ quất một roi, nàng lại cười gượng, lảo đảo nhảy múa.

 

Thấy thế, đám đông thích thú thi nhau ném tiền, từng đồng xu lả tả rơi vãi khắp sân khấu, tiếng leng keng vang lên liên miên, khiến đạo nhân mặt rỗ bên cạnh càng thêm hoan hỉ.

 

Không khí chìm đắm trong sự cuồng nhiệt, hiếu kỳ, tiếng cười tiếng chửi vang vọng khắp nơi.

 

“Nhảy đi! Yêu quái nhảy tiếp đi!”

 

Có người vừa hô: “Đánh chết Bạch Cốt Tinh này!” vừa dùng sức ném tiền.

 

Tiếng hô huyên náo rót vào trong tai, khiến Hứa Đạo cảm thấy ồn ào khó chịu.

 

Lúc này, hắn đã xác nhận mọi thứ ổn thỏa, trong lòng lạnh lẽo, liền muốn xuất thủ.

 

Đột nhiên, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai hắn:

 

“Này! Tiểu đạo sĩ!”

 

Hai tên lưu manh cợt nhả:

 

“Ngươi cũng đi bắt vài con Bạch Cốt Tinh về cho bọn ta xem đi, hahaha!”

 

Giọng cười chát chúa chói tai, nhưng Hứa Đạo không hề giận dữ, ngược lại cười đáp:

 

“Được.”

 

Hai tên ngẩn người còn chưa kịp phản ứng, Hứa Đạo đã ném cán phướn trong tay về phía sân khấu, đập trúng mặt tên đạo nhân kia!

 

“Ai !?”

Tên đạo nhân kinh hô một tiếng.

 

Hứa Đạo từ trong đám đông đứng dậy, lớn tiếng quát:

 

“Đạo nhân kia, ngươi bày trò, Bạch Cốt Tinh kia là giả!”

 

Xung quanh lập tức rộ lên những tiếng xì xầm bàn tán.

 

Dáng người Hứa Đạo cao ngất, áo đạo bào phấp phới, khiến ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hắn.

 

Chưa đợi tên đạo nhân mở miệng, Hứa Đạo lại phất tay áo, chỉ thẳng vào mặt tên đạo nhân mặt rỗ trên đài, cười hỏi:

 

“Có muốn nhìn thấy Bạch Cốt Tinh thật sự không?”

 

(Chương 1: Hoàn)

Bình luận

Để lại một bình luận

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao