Ánh măt Hứa Đạo dán chặt vào hình ảnh nguyệt đồ, hai chữ “Thái Âm” dần hiện lên, trong mắt lộ vẻ chờ mong.
“Quả nhiên, bí quyết ngưng tụ phù chủng nằm ở mực phù.”
Nhưng khi chữ thứ ba trong Thái Âm Nguyệt Hoa Thổ Nạp Pháp, chữ “Nguyệt”, sắp thành hình, hình ảnh nguyệt đồ lại rung lên, có dấu hiệu tan biến vào hư vô.
Trong lòng Hứa Đạo trầm xuống: “Chẳng lẽ linh tính trong mực phù vẫn chưa đủ?”
Thấy công sức sắp đổ sông đổ bể, tâm trí hắn nhanh chóng xoay chuyển.
Ánh mắt Hứa Đạo liếc về chiếc bát nhỏ đựng mực phù, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ. Hắn dứt khoát cầm lấy bát, đổ thẳng mực phù vào tờ vô tự phù đang cháy trong lửa.
Xèo! Máu huyết hòa lẫn chu sa đổ lên than củi, tức thì bốc lên một làn khói xanh nhạt. Nhưng kỳ lạ thay, nguyệt đồ hư ảo kia quả nhiên tạm thời ổn định lại.
Từng sợi tơ máu đỏ tươi từ đáy đống lửa chậm rãi bốc lên, hòa vào trong hình vẽ ánh trăng, khiến toàn bộ đồ án trở nên rõ ràng và tinh tế hơn.
Hứa Đạo trợn to mắt, chăm chú nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt. Hắn mơ hồ cảm nhận được phương pháp sử dụng vô tự phù.
Đợi đến khi mực phù đổ vào đống lửa đã cháy hết, hình vẽ ánh trăng lại bắt đầu lay động. Hứa Đạo không chút do dự, hắn trực tiếp rạch lòng bàn tay trái, đứng bật dậy, để máu tươi không ngừng nhỏ vào đống lửa.
Đến khi tiêu hao gần hết bát máu, nguyệt đồ trong đống lửa cuối cùng cũng miễn cưỡng ngưng tụ hoàn chỉnh bảy chữ “Thái Âm Nguyệt Hoa Thổ Nạp Pháp”, ánh sáng không còn lay động nữa.
Một vầng trăng tròn nhỏ nhắn, tinh xảo, đỏ tươi như máu lơ lửng trong đống lửa. Dù toàn thân mờ ảo, nhưng những ký tự trên phù văn uốn lượn như có linh tính, toả ra một cỗ yêu dị khiến lòng người rung động.
Đúng lúc này, củi trong đống lửa cũng cháy gần hết, ánh lửa tàn lụi khiến hình vẽ vầng nguyệt càng thêm nổi bật.
Hứa Đạo ngầng đầu nhìn, chỉ thấy dù hắn chưa hể vận chuyển thổ nạp, vẫn có từng sợi nguyệt quang từ hư không tụ lại, quấn quanh vầng trăng đỏ, thần dị dị thường!
Nhìn vầng trăng đỏ trước mặt, Hứa Đạo khẽ nói: “Phù chủng!”
Khuôn mặt hắn dù tái nhợt vì mất máu, nhưng vẻ vui mừng lại càng thêm đậm.
Vô số suy nghĩ thoáng qua trong đầu Hứa Đạo, khiến hắn khó mà bình tĩnh nổi.
Duy chỉ một điều khiến hắn có chút lo lắng: nguyệt đồ trước mắt dù đã ngưng tụ thành hình, nhưng tổng thể vẫn nghiêng về hư ảo, ánh sáng cũng chỉ chiếu sáng được nửa trượng xung quanh.
Cảnh tượng này có chút khác biệt so với những gì được ghi chép trong thổ nạp pháp: “Như trăng rơi vào óc, tròn trịa bừng sảng… Âm thần xuất khiếu, quang chiếu một gian phòng”, thì vẫn còn có khoảng cách.
Nhưng Hứa Đạo cũng chẳng buồn nghĩ ngợi. Có được vô tự phù, tự tìm ra phương pháp vận dụng… tâm thần đã trải qua mấy phen kinh biến, giờ chỉ còn mệt mỏi.
“phù chủng” đã sinh ra, là thật hay giả, cứ thử là biết!
Hứa Đạo hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt, ổn định tâm thần, rồi lại tiến vào trạng thái quán tưởng.
Hứa Đạo vươn tay trái ra, nắm lấy vầng trăng tròn đỏ ửng rực rỡ.
Ong! Ngón tay vừa chạm vào nguyệt đồ, linh thức trong đầu liền chấn động.
Trong cảm giác thần thức mịt mờ, Hứa Đạo không mở mắt, nhưng trong lòng vẫn thấy rõ một vầng trăng nhỏ nhắn bị mình bắt được, chậm rãi rơi vào linh đài, rồi hợp nhất vào hình vẽ ánh trăng trong tâm thức.
Một cảm ngộ huyền diệu dâng lên trong lòng.
Hắn cảm thấy toàn thân mình như đang tan vào ánh trăng, bản thân hoá thành một vầng trăng sáng tỏ, tỏa ra vô số ánh sáng, chiếu sáng linh đài.
Đồng thời, nhục thân Hứa Đạo đang ngồi ngay ngắn trong rừng cây, ánh trăng trên trời không ngừng rơi xuống, rồi thông qua mũi miệng mà tràn vào cơ thể hắn, tốc độ nhanh hơn trước ít nhất ba phần!
Nếu có người ngoài ở đây, dù là phàm nhân hay đạo sĩ, đều có thể thấy mỗi hơi thở của Hứa Đạo mang theo ánh sáng lung linh, thần dị vô cùng.
Trong khoảnh khắc, Hứa Đạo đắm chìm vào việc thổ nạp ánh trăng, lượng chân khí trong cơ thể hắn từng chút một tăng lên, khiến lòng hắn vui sướng bội phần.
Loại cảm giác huyền diệu này, sự sảng khoái khi hô hấp ánh trăng, khiến Hứa Đạo ngỡ như bản thân đã đột phá đến cảnh giới Luyện Khí.
Sau một canh giờ, hắn mới tỉnh lại từ trạng thái nhập định.
Mở mắt ra, chỉ cảm thấy tầm mắt so với trước đây sáng rõ ràng hơn nhiều.
Đống lửa trước mặt đã sớm tắt ngấm, ánh trăng trên cao vẫn như cũ, ánh sáng xung quanh không hề thay đổi, thứ thay đổi chính là hồn phách của Hứa Đạo.
Thần hồn được trui rèn, ngũ quan lại một lần nữa nhạy bén hơn nhiều!
Nhưng đáng tiếc là, nuốt “phù chủng” vừa rồi vào linh đài, trong hồn phách của Hứa Đạo vẫn chưa thể gieo được hạt giống phù lục của Thái Âm Nguyệt Hoa Thổ Nạp Pháp, chỉ là tăng thêm sự tinh thuần mà thôi.
Ngẩn người một lát, Hứa Đạo lấy tờ vô tự phù ra từ đống lửa, nhẹ nhàng giũ một cái, bụi bặm rơi hết. Hắn đưa tay vuốt ve bề mặt hơi thô ráp của tấm phù, thần sắc bình tĩnh lạ thường.
Dù chưa thể trực tiếp gieo được phù chủng trong hồn phách, nhưng tâm trạng Hứa Đạo không hề thất vọng, vẫn tràn đầy vui mừng.
Hắn thầm nghĩ trong lòng: “Có lẽ phẩm chất mực phù không đủ, dù miễn cưỡng ngưng tụ được một đạo ‘phù chủng’, nhưng chỉ là hư ảnh, nuốt vào có thể tăng thêm cảm ngộ, nâng cao độ thuần thục của quán tưởng, mà không thể trực tiếp ngưng tụ thành một đạo ‘phù chủng’ chân chính…”
Hứa Đạo khẽ nheo mắt, thầm nhủ: “Nếu làm thêm vài lần nữa, hoặc sử dụng mực phù có phẩm chất cao hơn, linh khí dồi dào hơn, chắc chắn sẽ được.”
Hình vẽ vừa ngưng tụ trên tờ vô tự phù, dù không phải là “phù chủng” chân chính, nhưng cũng cực kỳ giống “phù chủng”, có thể giúp ích cho việc tu luyện!
Trong một khoảnh khắc, Hứa Đạo thậm chí còn muốn vẽ thêm một lá phù nữa, muốn tiếp tục cắt máu, để có thể cảm ngộ thêm vài lần, nhanh chóng ngưng tụ được phù chủng thật sự, bước vào cảnh giới Luyện Khí.
Nhưng sắc mặt hắn tái nhợt, mất máu quá nhiều, nếu lại tiếp đổ máu nữa, có lẽ sẽ bất tỉnh vì mất máu.
Nghĩ vậy, Hứa Đạo kìm nén tâm thần, không nghĩ đến chuyện này. Chỉ là, hắn càng thêm gấp gáp muốn quay về đạo môn.
Trong đạo môn có Quỷ Thị, Hứa Đạo có thể mua mực phù từ quỷ thị, mà không cần phải dùng máu của mình để vẽ phù.
————————————
Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Hứa Đạo liền lên đường trở về đạo môn.
Đạo môn mà Hứa Đạo thuộc về có tên là “Bạch Cốt Quan”, do Bạch Cốt đạo nhân sáng lập, đến nay đã hai ba trăm năm.
Ngôi quan này chiếm cứ một ngọn núi, tên núi ban đầu không ai biết, vì trên núi có Bạch Cốt Đạo Quan mà được gọi là “Bạch Cốt Sơn”. Tương truyền, cũng bởi vì trên núi có vô số xương trắng, nên đạo nhân mới chọn ngọn núi này để xây dựng đạo môn, lấy tên hiệu là “Bạch Cốt”.
Quanh Bạch Cốt Sơn phần lớn là đầm lầy, rừng thiêng, đầm độc và những nơi hung hiểm, lại thường xuyên có yêu quái xuất hiện,người thường không thể đặt chân đến.
Hôm nay, có một đạo nhân ngồi kiệu trúc, đang vội vã lên núi.
Một bộ xương trắng đi phía trước, gánh hai cây trúc bước đi kẽo kẹt, lại một bộ xương trắng đi phía sau, cũng gánh hai cây trúc, bước chân vang vọng.
Ngoài ra còn có một bộ xương khô đi đầu, vung đao chặt cỏ, mở đường.
Không sai, đạo nhân đang ngồi kiệu trúc kia chính là Hứa Đạo!
Hắn tự nghĩ cơ duyên đã đến, không cần phải lang bạt khắp nơi nữa, vì vậy không quản vất vả, ngày đêm không ngừng nghỉ, gấp rút trở về Bạch Cốt Sơn.
Hứa Đạo nheo mắt nằm trên chiếc kiệu trúc đơn sơ, giống như đang ngủ.
Tuy bề ngoài hắn đang ngủ, nhưng hai tay luôn giấu trong tay áo, nắm chặt phù chú, thần thức luôn cảnh giác bốn phía, không hề lơ là.
Kiệu trúc lắc lư, xung quanh chỉ có tiếng chặt cỏ và tiếng bước chân kẽo kẹt..
Đột nhiên, Hứa Đạo mở mắt, nhìn về phía bên phải.
Bụi cỏ lay động một hồi, trong nháy mắt, một bóng trắng đột nhiên lao ra.
Bóng trắng hoảng sợ bỏ chạy, trong lúc vội vàng lại đâm sầm về phía kiệu trúc. Nhưng chưa kịp chạm vào, một bộ xương khô đã nhào tới, đè chặt nó xuống.
Bộ xương khô này chính là bộ xương đi đầu chặt cỏ.
Hứa Đạo nắm chặt phù chú trong tay, cẩn thận nhìn về phía vật trắng kia.
Đột nhiên, ánh mắt hắn khẽ ngẩ
n ra.
Chỉ thấy vật trắng bị bộ xương khô đè chặt kia, hóa ra lại là một con hồ ly trắng muốt toàn thân…
(Hết chương này)

Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.