Chương 8: Giao thủ một trận
Lần xuống núi này, Hứa Đạo đã dốc hết tích góp, mua ba loại phù chú tại quỷ thị trong quan.
Một trong số đó, chính là Bạch Cốt Đạo Binh phù đã sử dụng trước đó — phù này có thể rút xương cốt trong cơ thể người hay thú vật, hóa thành binh tốt để sai khiến trong bảy ngày. Vì được hoá thành từ đạo thuật phù lục, miễn cưỡng cũng có thể gọi là “đạo binh”.
Hứa Đạo chuẩn bị phù này, thứ nhất là vì khi hắn từ ngoài núi trở về Bạch Cốt Quan, dọc đường rắn rít sâu độc vô số, cần có người mở đường, như vậy có thể tránh bị rắn rết cắn trúng.
Thứ hai, cũng chính là để ứng phó tình huống trước mắt— đề phòng khi gặp địch, đối phương người đông thế mạnh, một mình hắn khó lòng đối phó được, có thêm tay chân trợ lực sẽ tốt hơn nhiều.
Ngoài Bạch Cốt phù, trong tay Hứa Đạo còn có Hỏa phù chuyên dùng để công kích giết địch, cùng với Thiết Thân phù để hộ thân phòng ngự.
Ba kẻ đối diện thấy Hứa Đạo giơ ra mấy tấm phù chú, trên mặt lập tức lộ vẻ khó xử, thấp giọng nói:
“Hỏa phù và Thiết Thân phù!”
Mã Phi nhìn chằm chằm Hứa Đạo, giọng châm chọc:
“Thật là phát tài rồi, phù chú nói dùng là dùng.”
Đạo đồng cảnh giới Thai Tức, không thể thi triển pháp thuật đối địch, cũng không thể sử dụng pháp khí, chỉ có thể mượn nhờ phù lục để chống đỡ.
Mà phù lục thì chỉ có tu sĩ cảnh giới Luyện Khí trở lên mới luyện chế được, giá thành cực kỳ đắt đỏ, bình thường đạo đồng dùng một tấm cũng đã đau lòng khôn nguôi.
Lấy Hứa Đạo làm ví dụ, mấy tấm phù trong tay hắn gần như chiếm quá nửa gia tài tích góp.
Ban đầu Hứa Đạo cũng không nỡ chi tiêu như vậy, nhưng nghĩ tới sự hung hiểm bên ngoài quan, vì để bảo toàn tính mạng nên đành bấm bụng mua về.
Hứa Đạo chỉ tay vào con Bạch Hồ Xích Nhãn bị trói trên giàn trúc, mỉm cười lạnh nhạt:
“Con súc sinh này đem bán vào quỷ thị cũng đáng sáu, bảy tấm phù tiền.”
Phù tiền là tiền tệ của đạo nhân trong Bạch Cốt Quan sử dụng, mà mỗi tháng đạo đồng chỉ được phát một phù tiền.
Hứa Đạo cười nhạt, nói tiếp với ba người:
“Các ngươi muốn diệt ba bộ Bạch Cốt đạo binh, lại diệt cả ta, không biết chuẩn bị hao bao nhiêu phù?”
Phù chú chính là tiền tài, mà đạo đồng thì đều nghèo kiết xác, ai cũng không nỡ dùng.
Nghe vậy, Mã Phi và đồng bọn đều lộ vẻ do dự.
Bọn chúng liếc nhìn ba bộ bạch cốt trước mặt, thì thầm:
“Làm sao đây? Đối phương có cốt binh, muốn cướp e là phải tốn phù, mà tốn rồi thì lỗ vốn mất.”
Sắc mặt Mã Phi âm tình bất định, lạnh lùng hừ một tiếng, hạ giọng đe dọa:
“Hồ ly này là chúng ta bắt về để hiến cho các vị đại nhân trong quan, ngươi chắc chắn muốn cướp đoạt?”
Hứa Đạo chỉ mỉm cười, không đáp.
Mã Phi nhìn Hứa Đạo, đột nhiên nhớ lại đối phương không phải hạng mềm yếu dễ ăn hiếp, hắn liền bỏ thái độ cưỡng ép, cắn răng thương lượng:
“Vậy thế này đi, chúng ta chia đều, cho ngươi một hai phù tiền, ngươi giao lại cho chúng ta.”
Mặc kệ đối phương dùng lời ngon tiếng ngọt hay hăm dọa, Hứa Đạo chỉ mỉm cười, nắm chặt phù chú, không hé miệng.
Thứ đã vào miệng, sao còn dễ dàng nhả ra?
Thương lượng vài lượt, Hứa Đạo cảm thấy phiền, lại lo đối phương có âm mưu, bèn phất tay áo, lạnh lùng quát:
“Muốn động thủ thì động thủ, lắm lời vô ích!”
Mã Phi cùng hai gã đạo đồng nhìn nhau, sắc mặt âm trầm, rồi đồng thời gằn giọng:
“Chúng ta đi!”
Ba người thu lại tư thế, xoay người rời đi.
Nhưng vừa bước được vài bước, Mã Phi đột nhiên quay phắt lại, quát to:
“Tiện nhân Hứa Đạo!”
Cùng lúc đó, hai người còn lại vội vàng lăn sang một bên, một người đánh ra một lá phù về phía Hứa Đạo, phù lục bốc cháy, giữa không trung biển thành một mũi tên khí đen âm u, bắn mạnh về phía Hứa Đạo.
Tên còn lại thì đốt phù trong tay, vươn tay ra, cách không đánh gãy kiệu trúc, định cướp lấy Bạch Hồ Xích Nhãn!
“Á!”
Một tiếng kêu thảm chợt vang lên.
Nhưng người bị thương không phải Hứa Đạo — hắn đã sớm điều ba bộ cốt binh che chắn, hắc tiễn chỉ bắn trúng bộ cốt binh, làm nổ tung cả đầu lâu.
Kẻ thảm kêu chính là đạo đồng mưu toan trộm hồ ly, tay hắn bị Hỏa phù của Hứa Đạo đánh trúng, thịt da nát bấy, xương trắng lòi ra, lăn lộn đau đớn.
Hứa Đạo căn bản không dễ bị gạt, ngay từ đầu hắn đã đề phòng. Vừa thấy đối phương hành động, hắn liền sai đạo binh hộ thân, lại thuận tay thi triển Hỏa phù, đánh trúng kẻ cướp.
Nếu không phải đối phương né tránh kip thời, một kích này đã đánh trúng đầu hắn, trực tiếp lấy mạng.
Dù thoát khỏi một kích trí mạng, cánh tay kẻ kia vẫn bị ngọn lửa xanh biếc quỷ dị thiêu đốt, ăn mòn xương thịt, nếu không kịp xử lý thì cũng mất mạng.
Mã Phi chứng kiến cảnh đó, trong lòng kinh hoàng:
“Tên này thật ác độc!”
Hắn liếc nhanh Hứa Đạo, không nói một lời, lập tức quay đầu bỏ chạy vào rừng.
Hứa Đạo lạnh mặt, thừa lúc kẻ địch ngẩn người, lại vung tay đánh ra thêm một đạo Hỏa phù!
“Á!”
Một tiếng thảm thiết vang lên, đạo đồng kia bị đánh trúng giữa mặt, da thịt trên mặt lập tức rơi xuống, xương cốt lộ ra, vô cùng thê thảm.
Đến khi Hứa Đạo liếc nhìn quanh, phát hiện bóng dáng Mã Phi đã biến mất trong rừng, một kẻ khác cũng lảo đảo chạy trốn.
Kẻ cùng đường chớ đuổi, gặp rừng chớ vào.
Hứa Đạo nhớ kỹ đạo lý này, nhìn hai người chạy về phía rừng cây, chầm chậm thu lại bước chân.
Một trận giao chiến bất ngờ, một chết, một trọng thương.
Hứa Đạo tuy toàn mạng trở ra, nhưng tâm thần cũng dâng trào sóng gió, hồi lâu không thể bình tĩnh.
Hắn chậm rãi điều chỉnh hơi thở, rồi liếc nhìn tên đạo đồng đã bỏ mạng.
Chỉ thấy xác chết nằm phục trong bụi cỏ, Quỷ Hỏa màu xanh do Hỏa phù hóa ra vẫn đang thiêu đốt, da thịt không ngừng bốc khói.
Ngọn lửa này không thể lấy nước dập là tắt, lấy đất vùi là lụi, chỉ khi nào đốt sạch máu thịt trên người mới từ từ tắt đi.
Hứa Đạo hiện không có cách dập lửa, nhưng có thể sai cốt binh lột lấy y phục, gom nhặt đồ đạc.
Tuy nhiên, hắn không vội làm việc đó. Liếc nhìn hướng Mã Phi trốn chạy, Hứa Đạo lập tức xách Bạch Hồ Xích Nhãn lên, rời khỏi hiện trường.
Nơi đây hoang vu dã ngoại, không ngại có người thấy, chỉ sợ đánh nhau ầm ĩ sẽ dẫn dụ yêu thú, hung vật trong núi kéo tới.
Bạch Cốt Sơn, khắp nơi đầy rẫy rắn rết, độc trùng, yêu quái — một chút sơ sẩy cũng có thể mất mạng.
Hứa Đạo dứt khoát không ngồi kiệu trúc nữa, ra lệnh hai bộ cốt binh một trước một sau hộ tống, còn bản thân thì xách hồ ly đi chính giữa.
May mắn nơi này đã gần khu vực có đạo đồng tuần tra, cách Bạch Cốt Quan cũng không xa, hắn không cần đi bộ quá lâu.
Ước chừng sau một canh giờ.
Hứa Đạo bước vào một tầng sương mù mờ mịt.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện nhiều nhất chỉ có thể nhìn không quá hai mươi bước, ánh sáng mờ mịt âm u, cây cỏ mọc vặn vẹo quái dị, thấp thoáng tựa như ma vật.
Nhưng Hứa Đạo tiến vào màn sương, lại thở phào một hơi, ngược lại còn buông lỏng tâm thần.
Bạch Cốt Quan tọa lạc trên núi, không ai biết ngọn núi mà nó nằm cụ thể lớn bao nhiêu, cao bao nhiêu, chỉ biết rằng phàm là nơi có sương mù, đều là địa giới bên trong quan.
Trong địa giới Bạch Cốt Quan, yêu vật hiếm
thấy, lại cấm kỵ giết người tùy tiện, bởi một khi âm binh tuần tra phát hiện, sẽ trực tiếp bắt giữ tra xét.
(Chương 8 – Hoàn)

Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.