Chương 3: “cẩu”
Chương 3: “Cẩu”!(Cầu theo dõi)
Khi Khương Giác biến mất trước mặt Đồ Sơn Lam, nàng khẽ mở to đôi mắt, lộ vẻ kinh ngạc.
Qua một lúc lâu, nàng khẽ lẩm bẩm một câu:
“Lá phù đó của hắn… là thủ đoạn của lão Long kia sao?”
Vị quẻ sư này chẳng rõ lai lịch thế nào, vậy mà lại có thể khiến lão long ở Nhật Nguyệt Hồ ra tay vẽ cho một đạo phù hộ mệnh như vậy.
Nói ra thì… kẻ tên Xích Hồng Đàn trộm Huyền Băng Ngọc Phách Châu của nàng, chẳng phải cũng là người dưới trướng của lão Long đó sao?
“Ma chủ, có cần thuộc hạ bắt hắn trở về không?”
Kiếm Nô cung kính hành lễ, xin chỉ thị từ Đồ Sơn Lam.
Đồ Sơn Lam khẽ gật đầu:
“Giữ lại mạng hắn, đưa hắn về Vạn Yêu Quốc.”
“Tuân mệnh.”
Kiếm Nô cúi người lĩnh lệnh, xoay người rời đi.
Chờ nàng rời đi, Đồ Sơn Lam mới quay sang thị nữ đang che ô phía sau, nói:
“Đi thôi.”
“Ma chủ muốn về Vạn Yêu Quốc sao?”
“Không, đến Nhật Nguyệt Hồ.”
Đồ Sơn Lam nhìn về phía nam, nói:
“Tìm một đại yêu biết rõ gốc gác vị quẻ sư kia, hỏi xem lai lịch người này.”
…
Bên ngoài biên cảnh nước Ngụy, có một dãy núi non trùng điệp.
Dãy núi này tên là Thiên Nam Sơn Lĩnh, núi non hùng vĩ, có một con sông lớn tên là Ngọc Hoa Giang chảy từ tây sang đông, đổ thẳng ra biển. Hai bên bờ vang vọng tiếng thú rừng, trên trời từng đàn cò trắng bay lượn thành hàng.
Chốn địa linh nhân kiệt như vậy, hiếm có dấu chân người, vì nơi đây địa thế hiểm trở, trong rừng quanh năm có độc khí bao phủ, trên núi còn có không ít yêu vật đã khai mở đạo hạnh, phàm nhân hay thợ săn bình thường căn bản không dám bước chân vào.
Sâu trong nội địa của Thiên Nam Sơn Lĩnh, có một khe núi, một nhánh nhỏ của Ngọc Hoa Giang chảy qua nơi này, ven bờ có mấy con hươu đang cúi đầu uống nước. Nhưng đúng lúc này, dòng nước vốn yên tĩnh bỗng vang lên tiếng “ùm!” cực lớn, nước bắn tung tóe, khiến bầy hươu hoảng sợ chạy vào rừng.
“Đúng là xui xẻo mà!”
Khương Giác từ dưới suối nhỏ bò lên, vẻ mặt có phần chật vật, lau nước trên mặt.
May mà con suối không sâu, chỉ ngang đến thắt lưng.
Khó khăn lắm mới lên được bờ, toàn thân hắn ướt sũng, mái tóc vốn được búi gọn theo kiểu đạo sĩ giờ xõa tung, bị nước suối làm ướt dính sát vào mặt, cả người trông thật thảm hại.
Khương Giác đau lòng nhìn đạo phù vừa dùng xong:
“Bùa bảo mệnh của ta …”
“Ta ở Nhật Nguyệt Hồ làm khách nửa tháng, khó khăn lắm mới lừa được lão Long kia vẽ cho một lá, không ngờ hôm nay lại phải dùng tới.”
Đến thế giới này năm năm, hắn đã thấm nhuần một đạo lý, hệ thống của hắn chỉ chuyên đi đắc tội với người khác! Cho nên từ trước đến nay cách sinh tồn duy nhất của hắn chỉ có một chữ “cẩu”!
Công pháp tu luyện phải chọn loại có năng lực sinh tồn mạnh nhất, pháp bảo tùy thân cũng phải là loại dùng để chạy trốn, giữ mạng.
Đấu pháp với người khác? Đây là chuyện không thể! Cả đời này đừng mong đấu pháp với ai.
Năm năm ở thế giới này, người hắn gặp tu vi đa phần đều cao hơn hắn. Tu chân giới này đúng là chỗ nào cũng đầy rẫy nguy hiểm, đánh thì không lại, chỉ có thể chạy thôi.
Nhìn xem, bây giờ chẳng phải đã thoát khỏi tay Ma chủ Vạn Yêu Quốc đó sao?
Nghĩ tới Đồ Sơn Lam, mặt Khương Giác đen như đáy nồi, lầm bầm:
“Cứ chờ đó, đợi ta cẩu thêm ngàn năm vạn năm, vô địch thiên hạ rồi, nhất định sẽ báo mối thù hôm nay!”
Nhưng trước khi vô địch thiên hạ… Vẫn nên trốn kỹ nàng ta cái đã.
Chọc không nổi, thật sự chọc không nổi.
Nhưng mà… ngàn năm sau, Đồ Sơn Lam thật sự sẽ gả cho mình, còn sinh cho mình năm đứa con?
Khương Giác đột nhiên thấy cách báo thù này cũng không tệ.
Nhưng nghĩ đến bộ dáng nữ ma đầu giết người không chớp mắt kia, cùng với mấy lời đồn đại về Thiên Ma Chủ, hắn lại không khỏi rùng mình một cái.
Thôi thôi, cái này thật sự không được, vẫn nên chăm chỉ tích công đức, đổi lại vận mệnh thì hơn.
“Nói mới nhớ…”
Hắn hoàn hồn, đưa mắt nhìn rừng núi xung quanh, vẻ mặt dần hiện chút nghi hoặc: “Nơi này là đâu?”
…
Nửa tháng sau, giữa rừng núi Thiên Nam sơn lĩnh.
Một con hổ lớn đang dạo bước giữa núi rừng. Con hổ này so với hổ thường, ít nhất lớn hơn gấp mấy lần, thân hình dài đến hai ba mươi trượng, trên trán lại mọc ra một con mắt dọc đang nhắm hờ, rõ ràng là yêu vật đã tu luyện trăm năm, bước vào hàng ngũ tinh quái có đạo hạnh.
Điều kỳ lạ là, trên lưng con hổ tinh kia lại có một người đang ngồi.
Khương Giác ngồi xếp bằng trên lưng rộng của hổ tinh, trong tay cầm một tấm da dê, miệng lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng sắp rời khỏi Thiên Nam sơn lĩnh rồi…”
Trong nửa tháng này, hắn đã sớm biết rõ nơi mình đang ở. Thiên Nam sơn lĩnh là giao giới nằm giữa các nước, phía tây giáp Ngụy quốc, phía đông giáp Tần quốc, phía bắc là Triệu quốc, diện tích rộng lớn, được xưng là kéo dài đến vạn dặm.
Hắn không ngờ “Vạn Lý Thần Hành Phù” có được từ lão long Nhật Nguyệt hồ, lại trực tiếp truyền tống hắn đến nơi hoang vu không bóng người ngoài biên cảnh nước Ngụy này.
Mà nước Ngụy, bởi vì chuyện liên quan đến Đồ Sơn Lam, nên Khương Giác không dám quay lại. Hiện tại hắn đang chuẩn bị chuyển hướng đi đếnTần quốc.
Trong nửa tháng này, hắn đã vì đám tinh quái trong Thiên Nam sơn lĩnh suy diễn thiên mệnh. May mà nơi đây có không ít yêu vật đã khai mở linh trí, có đạo hạnh không ít, bằng không ba “suất diễn toán mỗi ngày” hắn cũng khó mà hoàn thành.
Thiên Nam sơn lĩnh địa linh nhân kiệt, thiên tài địa bảo không ít, người phàm rất hiếm khi đặt chân tới, linh thảo linh khoáng nơi đây phần nhiều đều rơi vào tay đám tinh quái bản thổ, cuối cùng lại tiện nghi cho Khương Giác.
Khi hắn đến thì tay trắng, lúc rời đi thì gùi sau lưng đã chứa đầy các loại bảo vật được đám yêu quái tặng cho.
Tấm bản đồ ở trong tay hắn, cũng từ một con yêu xà mà có được, có lẽ là vật lưu lại của một lữ khách đã bỏ mạng ở nơi này.
Khương Giác gấp lại tấm da dê trong tay, ngồi trên lưng hổ, đưa mắt nhìn quanh.
Xung quanh có không ít dã thú theo sau, đều là những yêu vật từng được hắn diễn toán thiên mệnh trong những ngày qua, nay tự nguyện tiễn hắn một đoạn đường.
Không biết qua bao lâu, hổ tinh chở Khương Giác vượt qua rừng núi, tiến đến trước một dòng đại giang.
Dòng sông này chính là Ngọc Hoa Giang, mặt sông mênh mông như biển, nước chảy xiết vô cùng, trên mặt sông còn xuất hiện từng cơn xoáy nước.
Khương Giác từ trên lưng hổ bước xuống, quay đầu nhìn đám sơn tinh yêu quái phía sau, chắp tay thi lễ:
“Chờ đến ngày minh chủ xuất thế, chư vị đều sẽ có cơ duyên công thành đắc đạo. Trước lúc ấy, mong các vị tích thiện hành đức, sớm ngày rửa sạch yêu khí, thành tựu chức vị một bậc tiên.”
Sở dĩ hắn có thể sống yên ổn trong Thiên Nam sơn lĩnh, chính là vì đã suy diễn một quẻ đại cát cho đám sơn dã tinh quái nơi này.
Thiên Nam sơn lĩnh, tương lai sẽ xuất hiện một vị chính thần chân mệnh, đến khi ấy, một người đắc đạo, gà chó cùng bay!
Những sơn dã tinh quái trước mắt này, đều là thuộc hạ của vị chính thần trong tương lai kia, đều là những hương hỏa chi thần bảo hộ một phương.
Chỉ tiếc là Khương Giác không tính ra được thân phận của vị chính thần này, có lẽ người kia còn chưa xuất thế.
Tương lai nếu có cơ hội, hắn nhất định quay lại nơi này xem thử.
“Đưa đến đây thôi, chư vị hãy quay về đi.”
Khương Giác lần nữa chắp tay thi lễ, mà đám tinh quái kia cũng đồng loạt cúi đầu, như thể hồi bái.
Làm xong hết thảy, đám sơn dã tinh quái mới quay người trở lại rừng sâu, biến mất giữa núi rừng.
Đợi đến khi tiễn xong chúng đi, Khương Giác mới xoay người nhìn dòng Ngọc Hoa Giang hung hiểm trước mắt, trên mặt lộ vẻ khó xử, lẩm bẩm: “Dòng nước này hung dữ như vậy, cho dù có thuyền cũng chưa chắc vượt được. Hổ huynh, ngươi thật có cách đưa ta qua sông sao?”
Đám tinh quái khác đều đã rời đi, chỉ có hổ tinh chở hắn đến đây vẫn chưa rời bước.
“Gầm~”
Hổ tinh trầm giọng gầm một tiếng, như đáp lại lời Khương Giác.
Tuy rằng đạo hạnh của nó không cạn, nhưng vẫn chưa luyện hóa được xương ngang nơi cổ họng, nên chưa thể nói tiếng người.
Hổ tinh chầm chậm bước đến mép sông, rồi phát ra một tiếng hổ gầm vang dội đất trời:
“GẦM!!!!!!!”
Trên mặt sông, dòng nước như ngừng chảy trong chớp mắt.
Sau đó, mặt sông nổi lên từng đợt sóng lớn cuồn cuộn, dưới lòng đại giang hiện ra một bóng đen to lớn, tựa hồ có một vật khổng lồ sắp phá nước mà ra…

Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.