Chương 5: Vô Tự Phù
—
“Đạo nhân kia vậy mà không lừa ta… Hắn thật sự có bảo vật!”
Khẽ mân mê tờ phù giấy, Hứa Đạo hồi tưởng lại cảnh tượng lúc nãy khi ném nó vào đống lửa.
Tờ phù vốn chi chít văn tự, vừa chạm vào lửa, chữ viết trên đó liền dần dần thoát ly khỏi mặt giấy, ẩn hiện dấu hiệu muốn ngưng tụ thành một thứ gì đó nguyên sơ, tựa như hạt giống phù chú.
Một ý niệm lóe lên trong lòng Hứa Đạo. Hắn trầm ngâm suy nghĩ, trong lòng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ.
Nếu mọi chuyện đúng như hắn suy đoán, vậy thì tấm phù lục trước mặt quả thực là một món bí bảo vô thượng, có thể trợ hắn bước lên con đường tu tiên, thoát khỏi vòng tục!
Bất giác, Hứa Đạo sinh ra một tia bất an, sợ rằng tất cả chỉ là mộng ảo. Nhưng khi ý thức được sự lo lắng ấy, hắn bật cười tự giễu.
“Thử một lần là biết.”
Ngay lập tức Hứa Đạo quét sạch mặt đất, nhẹ nhàng trải tấm “Vô Tự Phù” lên, lấy đá chèn bốn góc. Sau đó lục lọi túi vải bên mình, lần lượt lấy ra chu sa, bút vẽ phù… từng món từng món, bày ngay ngắn trước mặt.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Hứa Đạo không vội hạ bút mà ngồi xếp bằng tĩnh tọa, trấn định tâm thần.
Hắn lặng lẽ niệm thầm khẩu quyết “Thái Âm Nguyệt Hoa Thổ Nạp Pháp” ba lần, sau đó gõ răng bảy lượt, rồi dùng hai tay xoa nhẹ lên mí mắt chín lần… Cứ như vậy lặp đi lặp lại, hơn một khắc thời gian, mới từ từ mở mắt, rót nước từ bầu hồ lô ra, bắt đầu mài chu sa, chuẩn bị vẽ phù.
Nâng bút phù, Hứa Đạo hơi ngưng thần, khẽ nhắm mắt, trong lòng quan tưởng một vầng minh nguyệt, ánh trăng thuần trắng như sương tuyết, sáng rực như trăng rằm, mơ hồ có bóng cây quế, có bóng cung Quảng Hằng tịch mịch, thành một khối tròn đầy, toả ánh sáng chói loà.
Thái Âm Nguyệt Hoa Thổ Nạp Pháp vốn là pháp môn tu luyện phổ biến trong Bạch Cốt Quán, chỉ cần quán tưởng thành công hình ảnh Nguyệt Luân là đạo đồng có thể dẫn nguyệt hoa tinh khí, nuốt nhập vào thể nội, luyện hóa thành chân khí.
Đối với Hứa Đạo, pháp này đã tu luyện tới tiểu thành từ lâu, chỉ cần tâm tưởng vừa khởi, liền cảm nhận được thiên địa tràn ngập nguyệt quang, nhẹ như lông ngỗng, rơi xuống đất tựa sương, nhuộm cả khu rừng thành một màu bạc trắng huyền ảo.
Mở mắt lần nữa, trong mắt Hứa Đaọ, thế gian chìm ngập trong ánh sáng bạc. Hắn hít thở chậm rãi, thậm chí có thể cảm giác bản thân đang hấp thu tinh túy ánh trăng vào trong.
Thế nhưng Hứa Đạo cố nén hơi thở, không vội hấp thu nguyệt quang, mà tập trung cầm bút phù, chấm chu sa, bắt đầu vẽ phù lục Thái Âm Nguyệt Hoa trên tấm giấy vàng.
Phù lục vốn bắt nguồn từ đạo lý trời đất, có công dụng thông thiên đạt địa, triệu thần trấn quỷ, hàng yêu phục ma; hình thái muôn hình vạn trạng, biến hóa khôn lường.
Có loại dùng nhiều chữ nhỏ hợp thành; có loại theo nét mây trời, uốn lượn thành hình; có loại lại do vô số vòng tròn, đường thẳng, nét cong đan kết… vô cùng phức tạp.
Mà lúc này, Hứa Đạo đang vẽ một bức phù lục đặc thù, lấy minh nguyệt làm chủ, dùng đường nét vẽ ra cây quế, dùng chữ viết tạo thành cung Quảng Hằng, phức tạp mà thần bí, ẩn chứa vô vàn bí ẩn, đòi hỏi phải vẽ một mạch liền nét.
Năm đó lúc mới tu luyện pháp này, chỉ riêng việc ghi nhớ chính xác hình dạng phù đồ đã khiến hắn hao tốn tâm lực suốt mấy năm ròng. May mắn, đến hôm nay hắn đã sớm thuần thục, hơn nữa lại dồn hết tâm trí, nên thành công vẽ xong chỉ trong một lần vung bút.
Dừng bút, Hứa Đạo thở ra một hơi trắng lạnh.
Tấm Vô Tự Phù từ chỗ trống không đã trở nên thần bí, phù văn đỏ như máu, đường nét uốn lượn như rắn, nhìn thoáng qua cứ ngỡ có một vầng trăng đỏ tinh xảo rơi xuống tấm phù.
Nhìn thấy đã thành công vẽ ra phù văn cốt lõi của Thái Âm Nguyệt Hoa, Hứa Đạo trong lòng dâng lên nỗi chờ mong xen lẫn hồi hộp.
Hắn hít sâu một hơi, không do dự búng tay, ném tấm phù vào đống lửa.
“Bốp!” Than cháy nổ tí tách, ngọn lửa bốc cao, phù giấy lọt vào lửa, hình vẽ bên trên quả nhiên bắt đầu vặn vẹo, ngọ nguậy một cách kỳ dị!
Hứa Đạo mở to mắt, chăm chú nhìn vào đống lửa.
Phù giấy bị ngọn lửa thiêu đốt nhưng lại không cháy, chỉ thấy phù văn chu sa từ từ chảy ra, từng chút từng chút tách khỏi mặt giấy, lơ lửng cách mặt giấy ba thước, dần dần hóa thành một vầng trăng đỏ thắm rạng rỡ.
Trong mắt Hứa Đạo, hình ảnh vầng trăng không ngừng lăn lộn biến hóa, mơ hồ hiện ra bốn chữ: Thái Âm Nguyệt Hoa.
“Quả nhiên như vậy! Đây chính là phù chủng!”
Chứng kiến cảnh tượng này, hơi thở của Hứa Đạo trở nên nặng nề.
Tình cảnh trước mắt y hệt như cảnh mô tả trong pháp môn: nếu nguyệt luân hình thành, người tu hành có thể khắc ấn vào Âm Thần, đó chính là gieo xuống phù chủng!
Nhưng ngay lúc ấy, dị biến lại xảy ra.
Mặc dù vầng trăng đỏ đã ngưng tụ khá rõ nét, nhưng tới một mức độ nhất định thì liền dừng lại, không cách nào tiến thêm một bước để ngưng kết, càng đừng nói đến hoá hư thành thực, chuyển hóa thành phù chủng chân chính.
Hứa Đạo chăm chú nhìn cảnh tượng này, trong lòng muôn vàn suy tính.
Chỉ trong vài nhịp thở, nguyệt luân không chịu nổi, cuối cùng tan rã, hóa thành hư vô.
Tâm trạng Hứa Đạo trầm xuống, hắn nhặt lại tấm phù giấy từ trong lửa, vuốt ve mặt giấy đã trở lại trắng trơn, trầm ngâm không nói.
Mặc dù niềm vui ban đầu tan biến, nhưng Hứa Đạo cũng không hoàn toàn thất vọng.
“Dựa theo tình huống vừa rồi, tấm phù này quả thật là một món bảo vật, có khả năng sinh ra phù chủng.”
Hứa Đạo ngẫm nghĩ.
“Chỉ tiếc là còn thiếu thứ gì đó, nên phù chủng không thể thực sự kết thành.”
Hắn nhìn tấm phù giấy trong tay, chợt nhớ tới việc muốn chế tạo ra một đạo phù thực sự có hiệu quả, không chỉ cần tự tay vẽ ra phù văn chính xác, mà còn phải có phù giấy, phù mực, thậm chí tu vi thích hợp!
Phù lục càng mạnh, yêu cầu càng cao, đôi khi còn cần dùng phù bút chuyên dụng để vẽ.
Vừa rồi tuy Hứa Đạo đã thành công vẽ ra phù văn, nhưng đó chỉ là mô phỏng chứ không phải luyện chế thực sự.
Chỉ có những đạo nhân đạt cảnh giới Luyện Khí trở lên, khí tức rời thân, mới có tư cách chế tạo phù lục.
Mà Hứa Đạo lúc này, chỉ là một tiểu đạo đồng, chưa thể họa ra chân phù.
> (Lời chen: Truyện mới đăng tại truyenlu.com)
Hứa Đạo suy nghĩ sâu xa:
“Vô Tự Phù vốn đã là phù giấy, mà trong tay ta chỉ có một cây bút phù bình thường, hiện tại không thể tìm bút khác đến thử, chi bằng đổi loại phù mực vậy.”
Phù mực dùng để họa phù, không nhất thiết phải là chu sa, chỉ cần là vật chứa linh khí đều có thể dùng: như kim phấn, xương yêu thú, linh dịch…
Hứa Đạo liếc nhìn túi nhỏ bên cạnh, rồi thu hồi ánh mắt. Trong túi hắn chỉ có chu sa, hơn nữa là loại phổ thông, không có gì đặc biệt.
Nhưng Hứa Đạo cũng không hoàn toàn hết cách.
Hắn hơi nheo mắt, cầm cái bát nhỏ vừa nghiền chu sa, đổ bỏ phần cũ, rồi cho một ít bột chu sa mới vào.
Sau đó, Hứa Đạo rút ra một con dao nhỏ, đặt tay trái lên miệng bát, nhẹ nhàng rạch đầu ngón tay, để máu nhỏ từng giọt vào chu sa.
Máu gặp chu sa, trong bát càng thêm đỏ tươi, tỏa ra cảm giác chói mắt.
Lấy máu phối với chu sa luyện phù, máu người vốn cũng là một loại nguyên liệu, nhất là huyết dịch của đạo nhân từng hấp thụ linh khí trời đất, càng thêm linh tính, thích hợp họa phù.
Điều hòa tâm thần, Hứa Đạo lại quán tưởng hình ảnh nguyệt luân, cúi người xuống đất, dồn hết tâm trí lên tấm Vô Tự Phù.
Nửa khắc trôi qua.
Hứa Đạo buông bút, một tấm phù giấy đỏ thẫm đã hiện ra trước mắt, hình ảnh nguyệt luân bên trên trông càng thêm yêu dị, sống động hơn hẳn lúc trước.
Không biết lần này có thành công hay không, hắn cũng chỉ có thể thử lại một lần nữa.
Ngay lập tức, Hứa Đạo ném tấm phù vào lửa.
Chỉ trong chốc lát.
Phù văn trên giấy lại bắt đầu vặn vẹo, tách rời, lơ lửng ẩn hiện giữa không trung, mơ hồ có xu hướng ngưng tụ thành phù chủng.
Hứa Đạo chăm chú nhìn, phát hiện lần này, hình ảnh sinh ra từ phù lục đã ngưng thực hơn rất
nhiều, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Trong vài nhịp thở, hai chữ “Thái Âm” lặng lẽ hiện ra, ngưng kết…
(Hết chương 5)

Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.