Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Trang chủ Huyền Huyễn Tiên lộ Chương 9: Nguyên âm vẫn còn

Chương 9: Nguyên âm vẫn còn

8:19 chiều – 23/04/2025

– Chương 9: Nguyên Âm Vẫn Còn

 

Hứa Đạo đứng nơi mép sương mù, không vội vã bước sâu vào trong. Hẳn gọi một bộ xương khô đến, nhận lấy y phục từ tay nó, cẩn thận thu vén lại.

 

Đợi đến khi thu thập xong xuôi, trên mặt Hứa Đạo nở một nụ cười nhạt. Hắn ném y phục ra ngoài màn sương, rồi sải bước chân đi vào bên trong..

 

Dẫm bước trong làn sương âm u, bên tai Hứa Đạo không ngừng vang lên từng tràng quạ kêu khàn khàn. Mỗi lần ngẩng đầu, liền bắt gặp trên những cành cây khô cằn, luôn có những con quạ mắt đỏ như máu, chăm chú nhìn hắn.

 

Những con quạ này toàn thân lông đen như mực, đôi mắt quỷ dị phát ra ánh sáng đỏ rực, mỏ nhọn hoắt. Chúng dường như thèm khát máu thịt của Hứa Đạo, ánh mắt không rời đi một khắc.

 

Hứa Đạo không dám nhìn thằng vào mắt lũ quạ, cũng không dám xua đuổi chúng, chỉ cúi đầu bước đi trong làn sương mỏng

 

Bạch Cốt Quan quỷ dị khôn lường,những đạo đồ bước vào cảnh giới Luyện Khí thường hay xuất khiếu âm thần, ẩn nấp trong thân xác gia súc để đi lại khắp nơi. Ai dám chắc trên những cành cây kia, những con quạ đỏ mắt ấy đang ẩn giấu âm thần của một đạo đồ nào đó?

 

Nếu lỡ mạo phạm, dù Quan quy không cho phép tùy tiện sát hại đồng môn, nhưng địa vị phân biệt nghiêm ngặt, một đạo đồ có đủ lý do giết chết một tên đạo đồng như hắn, cùng lắm cũng chỉ bị phạt chút phù tiền.

 

Nghĩ vậy, Hứa Đạo càng thêm cúi thấp người, cẩn thận từng bước. Hắn bước ra khỏi khu rừng rậm rạp, đến những bậc thang lát đá đen, rồi dọc theo bậc thang rộng lớn mà đi.

 

Trên đường, lác đác có người qua lại, đơn độc có, ba năm người tụ thành nhóm cũng có, nhưng ai nấy đều lầm lũi cúi đầu, bước chân vội vã, tuyệt không một lời dư thừa.

 

Không khí trong Bạch Cốt Quan ngột ngạt đến nghẹt thở, Hứa Đạo vừa bước vào sương mù, cũng tự đeo lên mặt một chiếc mặt na gỗ vô cảm.

 

Cuối cùng, sau khi xuyên qua một cánh cổng đá xây bằng xương cốt, Hứa Đạo chính thức tiến vào nội Quan. Người qua lại đông hơn, thỉnh thoảng còn có thể nghe loáng thoáng đôi câu thì thầm, nhưng nhỏ đến mức như sợ đánh thức thứ gì đó.

 

Hứa Đạo né tránh đám đông, men theo con đường nhỏ lưu lại trong ký ức, dần tiến về một nơi hẻo lánh.

 

Không lâu sau, trước mắt hắn hiện ra từng dãy nhà đá thấp bé, xếp đặt lộn xộn, nước thải chảy tràn qua mương cạn, trên con đường đất giữa những gian nhà, lác đác có đạo đồng mặc áo bào xám đi lại, ai nấy sắc mặt đều tái nhợt, âm u.

 

Nơi đây, chính là nơi ở của đạo đồng trong Bạch Cốt Quan.

 

Nhìn cảnh tượng bần hàn, bẩn thỉu trước mắt, Hứa Đạo thầm nghĩ :

“Chỉ cần tiến vào Luyện Khí Cảnh, điều đầu tiên phải làm là rời khỏi nơi này!”

 

Đạo đồng trong Quan, thân phận chẳng khác gì nô bộc, địa vị chỉ hơn phàm nhân không pháp lực một chút. Muốn đổi lấy một chỗ ở mới, sống riêng biệt, chỉ có cách đột phá Luyện Khí, trở thành đạo đồ.

 

May mắn thay, ba năm đầu tiên kể từ khi nhập Quan, đạo đồng được miễn trừ các tạp vụ. Trong Quan sẽ lo liệu cơm nước, thậm chí mỗi tháng còn phát cho một đồng phù tiền để hỗ trợ tu hành.

 

Nhưng nếu ba năm trôi qua mà vẫn không bước vào cảnh giới luyện khí, đạo đồng sẽ bị giáng làm nô bộc, thân bất do kỷ, làm đủ mọi công việc hèn mọn trong Quan.

 

Từ đó về sau, không còn ai phát tiền phù, mọi thứ đều phải tự thân lao động kiếm lấy.

 

Mà năm nay, đúng lúc, chính là năm thứ ba của lứa đạo đồng như Hứa Đạo.

 

Nói chính xác hơn, chỉ còn hơn một tháng nữa, đại đa số bọn họ sẽ bị giáng xuống làm nô dịch, bị phân phát đi khắp nơi chịu đủ cực khổ.

 

Vì lẽ đó, những đạo đồng sắp đến hạn, ai nấy như ngồi trên đống lửa, trăm phương nghìn kế tìm cách đột phá Luyện Khí. Nếu không có hy vọng đột phá, thì tranh thủ gom góp tiền tài, chuẩn bị hối lộ đám chấp sự quản sự.

 

Bằng không, rơi vào cảnh làm tạp dịch, không chỉ tu hành bị gián đoạn, mà còn có thể bị người chèn ép, ức hiếp đến chết.

 

Nghĩ tới đây, lòng Hứa Đạo bất giác siết chặt.

 

Bạch Cốt Quan, tuy là nơi tu hành, nhưng quy tắc vẫn là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, một chút sơ suất cũng có thể vạn kiếp bất phục.

 

Mang theo muôn vàn suy nghĩ, Hứa Đạo dừng lại trước một căn nhà đá bình thường, xác nhận kỹ lưỡng rồi đẩy cửa bước vào.

 

Bên trong, một cây nến to bằng cánh tay trẻ con đang cháy bập bùng, tỏa ánh sáng đỏ rực, xua tan phần nào bóng tối lạnh lẽo. Trong phòng cực kỳ đơn sơ, ngay cả bàn ghế cũng không có, chỉ đặt bốn chiếc giường đá.

 

Một người đang ngồi xếp bằng trên giường, chính giữa căn phòng.

 

Đối phương mặc đạo bào xám tro, khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt khẽ nhắm, chẳng rõ là đang nhập định tu luyện hay là đang suy tư điều gì.

 

Hứa Đạo đoán là vế sau.

 

Bởi nếu là nhập định tu luyện, trong Quan có lệnh cấm ra vào quấy nhiễu, mỗi đêm đều có âm binh tuần tra để bảo đảm yên tĩnh cho người khác tu hành.

 

Quả nhiên, vừa thấy Hứa Đạo bước vào, đối phương liền mở mắt.

 

” Hứa Đạo?”

Giọng nói lạnh lùng, nhưng trong trẻo như chuông ngân, hóa ra là một nữ tử.

 

Trong Bạch Cốt Quan, cấp bậc đạo đồng đều ở chung, không phân biệt nam nữ. Người đang khoanh chân ngồi trên giường đá trước mặt, chính là một trong những bạn cùng phòng với Hứa Đạo — Vưu Băng.

 

Nàng mày liễu mắt phượng, tuổi tác tương đương Hứa Đạo, nàng nhìn Hứa Đạo, ánh mắt dừng lại ở bộ hài cốt sau lưng hắn, trên khuôn mặt băng lãnh thoáng hiện nét kinh ngạc.

 

” Bạch Hồ?”

 

Con xích nhãn bạch hồ bị đánh gãy tứ chi nhưng chưa chết, thân thể mềm nhũn, bộ dạng ủ rũ, rơi vào mắt người khác có vẻ cực kỳ đáng thương. Nghe tiếng người, nó còn cố gắng rên rỉ, yếu ớt phát ra tiếng “chiêu chiêu”.

 

Hứa Đạo khẽ gật đầu, hành lễ:

“Vưu Băng đạo hữu, ba tháng không gặp.”

 

Ba tháng qua, hắn nhận nhiệm vụ xuống núi truyền thư, kỳ thực là mượn cớ đi tìm vận may, thậm chí từng có ý định trốn đi.

 

Vưu Băng tính tình vốn lạnh lùng, nàng nhìn thấy Hứa Đạo, trong mắt thoáng hiện chút vui mừng, nhưng thần sắc vẫn điềm nhiên. Đến khi trông thấy con bạch hồ, trên mặt nàng mới hiếm thấy lộ ra vẻ động lòng.

 

Hứa Đạo liếc nàng một cái, rồi tự đi đến bên giường đá của mình. Hắn quay về để thu thập ít vật dụng, chuẩn bị cho lần bế quan sắp tới.

 

Trong lúc Hứa Đạo thu dọn đồ đạc, Vưu Băng khẽ lên tiếng:

 

“Đạo hữu, ngươi đã chuẩn bị gì cho chuyện sắp tới chưa?”

 

Hứa Đạo vừa nghe, liền hiểu đối phương ám chỉ chuyện ba năm kỳ hạn sắp hết, đạo đồng bị giáng làm nô dịch. Hắn trầm ngâm giây lát, rồi lạnh nhạt đáp:

 

“Còn hơn một tháng, sau này hẵng tính”

 

Vưu Băng ngập ngừng, lại nói:

 

“Trong bốn người ở đây, chỉ có Dự Dương Viêm đã đột phá Luyện Khí Cảnh. Ngươi có chỗ dựa nào không?”

 

Dự Dương Viêm, là người thứ tư trong phòng, ngoại trừ Hứa Đạo, Vưu Băng và Mã Phi.

 

Nghe tin Dự Dương Viêm đã đột phá đến Luyện Khí Cảnh, Hứa Đạo hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến gia thế của hắn giàu có, cũng liền thấu hiểu.

 

Hứa Đạo không định trả lời thẳng, nhưng quan hệ giữa hai người ngày thường cũng không tệ, chỉ thản nhiên đáp:

 

“Không có gì, chỉ cố gắng hết sức thôi.”

 

Có lẽ nhận ra mình đường đột, Vưu Bằng nhất thời im lặng.

 

Hứa Đạo cũng không buồn để ý nàng, tiếp tục thu dọn đồ đạc, hắn lấy xong đồ liền đi nộp nhiệm vụ, sau đó đến quỷ thị mua sắm một chuyến, cuối cùng trực tiếp đến tĩnh thất bế quan.

 

Vưu Băng vẻ mặt lạnh lùng khoanh chân ngồi một bên, nàng im lặng nhìn Hứa Đạo thu dọn. Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, nàng bỗng nhiên cất tiếng, giọng điệu mang theo vài phần khó dò:

 

” Ngươi lần này bế quan, định mất bao lâu?”

 

Hứa Đạo hơi suy tư, đáp:

 

” Ít nhất một tháng.”

 

Hai người lại rơi vào im lặng.

 

Nhưng ngay khi Hứa Đạo bước tới cửa, giọng Vưu Băng lại lần nữa vang lên:

 

“Thời gian còn lại chẳng còn nhiều, nếu chỉ khổ tu bế quan, khả năng đột phá không lớn. Chi bằng…”

 

Bước chân Hứa Đạo hơi khựng lại.

 

Chưa kịp quay đầu, đã nghe nàng thấp giọng nói tiếp:

 

” Ngươi và ta… cùng song tu một lần?”

 

Hứa Đạo nhướng mày, vẻ mặt cổ quái, quay đầu nhìn nàng.

 

Chỉ thấy Vưu

Băng mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói:

 

“Ta….Nguyên Âm vẫn còn, có thể trợ giúp cả hai cùng tiến cảnh…”

 

(Chương này kết thúc.)

 

 

Bình luận

Để lại một bình luận

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao