Chương 3: Địch ý
Chương 3: Địch Ý
Tác giả: Tiên Khí Ấn Nhiên
“Ngươi thật sự làm ra rồi sao?”
Trên gương mặt lạnh lùng của Tạ Linh Nhi cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, thấy Lương Tiêu khẽ gật đầu, nàng liền thuận tay tiếp lấy chiếc hộp tre từ tay hắn.
Vừa mở ra, chỉ thấy bên trong đặt ngay ngắn những chiếc bình trong suốt, được làm từ lưu ly. Ngoại trừ một vài chiếc còn vương chút bọt khí, còn lại đều gần như hoàn mỹ.
Đáng quý hơn nữa, chính là kích thước và hình dáng các bình trong suốt này đều đồng nhất với nhau.
Nếu có người từ Lam Tinh ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là “ống nghiệm thủy tinh”, vật thường thấy trong phòng thí nghiệm hóa học.
Nhưng ở Thiên Lam đại lục, có lẽ đây là lần đầu xuất hiện.
“Tạ sư tỷ, tỷ thấy thế nào?” Lương Tiêu mỉm cười hỏi.
“Rất tốt, ta rất hài lòng. Có được thứ này, lúc luyện dược sẽ thuận tiện hơn rất nhiều!”
Tạ Linh Nhi cũng không ngờ, lần trước nàng chỉ tùy tiện than thở một câu, vậy mà Lương Tiêu liền đáp ứng sẽ giúp nàng, tìm cách chế tạo một loại dụng cụ khác để giải quyết vấn đề.
Không ngờ, hắn thật sự đã làm được.
Từ trước tới nay, các đệ tử luyện đan chỉ dùng bát sành, lúc phân lượng linh dược luôn xảy ra sai số. Hơn nữa, do linh thức nông cạn, không thể đánh giá chính xác dược tính, khiến tỉ lệ thất bại khi điều chế dược liệu luyện đan cực cao.
Trước kia, các luyện đan học đồ chỉ có thể dựa vào những lần thử nghiệm thất bại, cố gắng tìm ra cảm ngộ từ trong sai lầm đó. Hoặc phải khổ tu nâng cao cảnh giới pháp lực, cho đến khi có thể tùy ý vận dụng linh thức thăm dò mới mong cải thiện.
Hiện tại, có được bộ dụng cụ làm từ lưu ly này, Tạ Linh Nhi sẽ thuận lợi vượt qua giai đoạn sơ – trung kỳ, có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.
Nói không quá, giá trị của chúng tuyệt không thua kém một kiện pháp khí!
Nhưng chuyện giao dịch không thể đơn giản như vậy.
Tuy Tạ Linh Nhi được xem là kẻ hiếm thấy trong giới ma tu: mặt lạnh nhưng lòng không ác, song nàng tuyệt đối không phải loại ngốc nghếch dễ dụ.
Niềm vui trên mặt chỉ thoáng lướt qua vài giây, liền bị nàng thu lại, khôi phục vẻ cẩn trọng và lãnh đạm.
“Ngươi hẳn cũng nhìn ra rồi, bộ dụng cụ này hữu dụng với ta. Tuy công dụng hữu hạn, nhưng ta nguyện ý bỏ ra một cái giá để đổi lấy.”
Tạ Linh Nhi trầm ngâm: “Nói đi, Lương sư đệ, ngươi muốn đổi lấy thứ gì?”
“Sư tỷ thẳng thắn, tiểu đệ cũng không dám làm trễ thời gian của sư tỷ. Ta muốn đổi lấy một lọ Thi cốt đan, tốt nhất là loại thượng phẩm!”
Thấy sắc mặt nàng thoáng biến, Lương Tiêu âm thầm thở dài, không đợi nàng mở miệng, liền đưa ra một túi linh thạch: “Ngoài ra, ta còn tích góp được ba mươi lăm khối linh thạch, chắc có thể bù vào phần chênh lệch.”
“Hừm, Thi cốt đan thượng phẩm à…”
Tạ Linh Nhi cân nhắc một lát, lại liếc nhìn những chiếc ống nghiệm bằng thủy tinh tinh xảo trong hộp tre, bất đắc dĩ thở dài:
“Được rồi, ngày mai ta sẽ lo liệu cho ngươi.”
“Đa tạ Linh Nhi sư tỷ!” Lương Tiêu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Kỳ thực giá hắn đưa ra vẫn thấp hơn giá thị trường của một viên Thi cốt đan thượng phẩm, nhưng hiện giờ hắn thật sự không còn gì khác để trao đổi.
Tạ Linh Nhi nghe thấy hắn thân mật gọi mình là “sư tỷ”, liền lắc đầu, liếc hắn một cái:
“Thi cốt đan là linh đan tốt nhất để nuôi dưỡng cương thi Luyện Khí kỳ, có công hiệu tăng cường tiềm lực và củng cố âm khí, ở Linh Dược điện luôn cung không đủ cầu. Huống hồ ngươi còn đòi thượng phẩm, giá trị cao gấp đôi hàng thường!”
“Lần này coi như tiện nghi cho ngươi. Sau này nếu có kỳ vật nào khác, nhớ đưa cho ta xem trước!”
“Nhất định nhất định! Ân tình của sư tỷ, Lương Tiêu ta khắc cốt ghi tâm!”
…
Linh đan trọng yếu nhất đã nằm trong tay, tâm trạng Lương Tiêu vô cùng tốt, suýt chút nữa không kiềm được xúc động muốn lao sang thế giới Xác Sống luyện thi ngay.
“Phù… Gặp đại sự phải giữ tâm tĩnh lặng. Lần này ta đã dốc gần như toàn bộ gia sản rồi. Nếu luyện chế thất bại, e rằng đại hội nửa năm sau, sẽ rất khó khăn.”
Lương Tiêu thở ra mấy hơi dài, trong mắt thoáng lướt qua một tia u ám, âm thầm nghĩ :
“Huống chi ở Tiểu Quỷ Điện còn vài tên không ưa ta, nếu như đại hội thất bại, bọn chúng nhất định không bỏ qua cơ hội đạp ta xuống bùn!”
Ngay lúc Lương Tiêu đạt được mục đích, chuẩn bị quay về thạch thất tu luyện, thì từ lối vào đài cao trên đỉnh núi chợt vang lên một tràng ồn ào.
Lương Tiêu vốn cũng định đi về phía đó, liền thuận theo dòng người tiến lên, nhưng khi ngẩng đầu nhìn, liền nhíu mày:
“Là Tề Mãnh, còn có Tề Vân Khai, cái tên ngụy quân tử kia… Sao bọn chúng lại có mặt ở đây? Người nằm dưới đất… chậc, hình như là Lương Hạo. Thật Xui xẻo!”
Tục ngữ có câu: oan gia ngõ hẹp.
Vừa nhắc đến mấy kẻ bẩn thỉu, chớp mắt đã đụng phải hai tên khiến người ta chán ghét nhất. Lương Tiêu bất giác thở dài.
Chỉ thấy trên đài cao, một thiếu niên áo xám thân hình gầy gò bị đẩy ngã xuống đất, trên người dính không ít dấu giày lấm bùn.
Túi trữ vật buộc nơi thắt lưng cũng bị kẻ hành hung giật lấy, đổ ngược ra ngoài.
Túi trữ vật hạ phẩm mà đệ tử cảnh giới Luyện Khí sử dụng vốn không có ấn ký pháp lực, chỉ cần rót linh lực vào là ai cũng có thể sử dụng.
Song vật phẩm bên trong phần lớn chỉ là tạp vật, tuyệt không có linh thạch sáng lấp lánh mà kẻ hành hung mong đợi.
“Lương Hạo, gần đây ngươi ngứa ngáy da thịt rồi phải không? Tháng này linh thạch nộp lên toàn là loại đã hút qua linh khí!”
“Ngươi để lão tử dùng đồ cũ của ngươi, thấy thoải mái lắm đúng không?!”
Một tu sĩ thân hình cao lớn, như mãnh hổ nơi rừng già, gương mặt âm trầm lạnh lẽo, hung hăng đá mạnh vào người thanh niên gầy gò đang cuộn tròn dưới đất.
Chỉ nghe tiếng trầm đục vang lên, Lương Hạo phun ra một búng nước miếng đẫm máu, rõ ràng cú đá kia không hề nhẹ!
“Tề Mãnh, thôi đi. Tên này nghèo kiết xác , ngươi có đánh chết hắn cũng chẳng vắt ra nổi một viên linh thạch đâu.”
Một kẻ khác đứng bên phe phẩy quạt xếp, vẻ mặt nhàn nhã nói, miệng thì khuyên ngăn, nhưng ánh mắt lại giấu đầy ác ý.
Lương Tiêu chú ý thấy chiếc giày của Tề Vân Khai đang đạp lên tay Lương Hạo. Mũi giày chầm chậm nghiền xuống, các khớp xương ngón tay vang lên tiếng “rắc rắc” khiến người nghe cũng phải sởn gai ốc.
Trong chốc lát, bàn tay kia đã bị dẫm nát, xương cốt vỡ vụn!
Lương Hạo đau đớn giãy giụa, đau đến ngất đi, vài giây sau tỉnh lại liền thống khổ hét lên.
Tuy rằng nơi đây là Ma Tông, chuyện cậy mạnh hiếp yếu vốn chẳng có gì lạ, nhưng hai tên đệ tử dự bị, ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trước mắt các sư huynh đệ đồng môn mà ra tay ác độc như vậy, thật sự hiếm thấy.
Một nam tử bày sạp bên cạnh hừ lạnh:
“Tên phe phẩy quạt kia là ai vậy? Thật là cuồng ngạo! Còn chưa vào ngoại môn đã dám bày trò thị uy giữa bao nhiêu người thế này!”
“Tiểu tử đó là Tề Vân Khai, tuy chỉ là đệ tử dự bị, nhưng sở hữu song linh căn, tiềm lực hơn xa bọn ta. Vào ngoại môn chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Hừ, đâu chỉ vậy, nghe nói sau lưng Tề Vân Khai còn có bóng dáng của đệ tử hạch tâm, ngay cả một số trưởng lão ngoại môn cũng phải xem trọng hắn!”
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, chỉ đứng xem náo nhiệt chứ chẳng ai dám ra tay can thiệp. Nhất là khi nghe đến ba chữ “đệ tử hạch tâm”, không ít người trong lòng càng thêm rùng mình.
Đệ tử hạch tâm — chính là truyền nhân chân chính của Vạn Ma Quật, địa vị cao không thể lường. Dù cho tin đồn sau lưng Tề Vân Khai là thật hay giả, chẳng ai dám mạo hiểm đắc tội với thế lực đó.
Người ở đâu, giang hồ ở đó.
Huống chi đây lại là tông môn ma đạo, nơi sát khí dày đặc.
Dù Lương Tiêu chỉ một lòng nghĩ đến việc tu luyện, không thích lo chuyện thiên hạ, nhưng cũng khó tránh khỏi bị cuốn vào một số tai họa vô cớ.
Như lúc này đây.
Chỉ thấy Lương Hạo nằm trên đất, hơi thở mong manh, áo xám trên người ướt đẫm mồ hôi, trong cơn đau đớn vô tình đảo mắt — lại thấy được Lương Tiêu đứng phía sau đám đông.
Hắn biết rõ Lương Tiêu xưa nay không ưa gì Tề Vân Khai, mà Tề Vân Khai cũng luôn tìm cách gây sự, chỉ tiếc Lương Tiêu này trơn như chạch, mãi vẫn chưa tìm được cơ hội.
Lương Hạo lập tức đảo tròn mắt, như thấy được cứu tinh, bất chấp tất cả, gào lên:
“Lương Tiêu… Lương Tiêu huynh, là huynh sao? Cứu ta! Mau cứu ta aaaa!”
Vừa la, tay chưa bị thương còn lại giơ thẳng, chỉ thẳng vào vị trí Lương Tiêu đang đứng, sợ người khác không nhìn thấy.
“Đồ chết tiệt, chỉ giỏi kéo người khác xuống nước! Quả nhiên kẻ đáng thương, tất có chỗ đáng hận!”
Ánh mắt Lương Tiêu chợt lạnh, vừa định xoay người rời đi, thì thấy Tề Vân Khai nhếch môi cười, chiếc quạt xếp trong tay khẽ chỉ về phía hắn:
“Lương Tiêu sư đệ, thấy hai vị sư huynh ở đây, sao không qua hành lễ, lại còn muốn rời đi? Thật đúng là… đại thất lễ a!”
Lương Tiêu lặng lẽ siết chặt nắm tay, nhìn thấy trong mắt đối phương ẩn chứa sát ý sâu đậm. Chuyện hôm nay, e rằng… khó mà kết thúc tốt đẹp!
(Hết chương)
Truyenlu.com

Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.