Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 1: Trận Châu

5:11 chiều – 30/06/2025

Chương 1: Thạch Châu

 

Động Uyên Tông, Đan Phường.

 

Trong đan thất, một đôi tay sạch sẽ nâng một bình sứ trắng, lướt qua đỉnh lò luyện đan, đổ vào một chút dược dịch nghiền từ linh dược.

 

Lửa trong lò khẽ biến đổi, một mẩu thịt quả xanh biếc, trải qua linh lực hóa thành bùn, được ném vào trong lò.

 

Đôi mắt trong vắt của Tống Yến chợt mở ra giữa làn khói mờ ảo, chăm chú nhìn lò đan trước mặt. Trên tay phải lơ lửng một đoàn linh dịch trong suốt.

 

Linh lực trong cơ thể đã cạn kiệt, mồ hôi lấm tấm nơi trán, nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh lạ thường.

 

Hơi thở dài và đều, dường như sợ làm kinh động khí lưu trong đan thất.

 

Lửa lò bỗng nhiên bùng cháy mạnh, đoàn linh dịch trong suốt cũng được ném vào. Dược hương tỏa ra, khiến người ta tinh thần chấn động.

 

Tống Yến tay trái nắm linh thạch, linh lực tựa dòng nước chậm rãi lưu chuyển trong cơ thể, trong khi động tác ở tay phải vẫn không hề dừng lại, lò đan càng lúc càng nóng.

 

Kết đan!

 

Lửa trong lò lập tức tắt ngúm. Hắn thở ra một hơi, linh thạch trong tay đã vỡ vụn, linh lực chẳng còn sót lại chút nào.

 

Tống Yến không vội, thong thả điều tức khôi phục linh lực. Đợi đến khi hơi nóng trong lò làm ổn định hình thái đan dược mới đứng dậy.

 

Khai lò, lấy đan, động tác liền mạch một lượt.

 

“Bảy viên Dưỡng Khí Đan…”

 

Tống Yến hiện vẻ vui mừng, lẩm bẩm: “Lần này không có viên phế đan nào.”

 

Bảy viên đan dược màu xanh nhạt lơ lửng trên miệng lò, từng viên được cất kỹ vào bình sứ.

 

Trong Đan Thư từng ghi rõ: đan dược, linh thảo… đều là linh vật, từ lúc khai lò hay hái xuống, linh khí bên trong đã bắt đầu tiêu tán. Cho dù cất vào túi trữ vật cũng không ngoại lệ.

 

Chỉ có bảo quản trong dụng cụ đặc biệt mới tránh khỏi thất tán linh khí.

 

“Ngay cả đan phòng tệ nhất của Đan Phường này, ảnh hưởng tới việc luyện Dưỡng Khí Đan cũng không lớn…”

 

Tống Yến lẩm nhẩm tính toán trong lòng.

 

“Mua Long Can Qua cùng Ninh Linh Thảo, tốn hai viên hạ phẩm linh thạch, đủ luyện hai lò, được mười bốn viên. Thuê đan thất một ngày hết bốn viên, cộng thêm chút linh tài vặt vãnh khác, tạm tính hai viên nữa.”

 

“Hai bình Dưỡng Khí Đan, mỗi bình năm viên, bán được mười hai viên linh thạch.”

 

“Một ngày luyện đan, lãi được bốn viên linh thạch. Nếu vận khí tốt, số Dưỡng Khí Đan còn dư có thể giữ lại dùng.”

 

Tuy kiếm được không nhiều, nhưng so với tán tu sơn dã không có nguồn thu thì đã là quá tốt.

 

Trước kia tay nghề luyện đan của hắn còn non kém, ngay cả loại đan thấp kém như Dưỡng Khí Đan cũng không dám tùy tiện, đều phải chọn loại lò đan tốt hơn một chút.

 

Nay tay nghề đã nâng cao, ngược lại dùng lò tệ hơn để giảm chi phí, chuyện này nếu truyển ra ngoài, e rằng sẽ khiến người ta khó hiểu.

 

Tống Yến hài lòng gật đầu.

 

Giờ Tuất ba khắc, hắn khoác áo xám, từ trong đan thất đi ra.

 

Linh thạch đã trả từ trước. Hắn bước lên con phố trong Đan Phường, ngẩng đầu nhìn trời:

 

“Quả nhiên là thế giới tiên đạo…”

 

Trên không, có từng đạo độn quang lướt qua tầng mây, mắt hắn rực lửa, miệng thì thào.

 

Tống Yến vốn là một học sinh phổ thông ở Địa Cầu, cơ duyên xảo hợp mà xuyên đến thế giới tiên đạo rộng lớn này, trở thành một cô nhi bị bỏ rơi bên bờ sông Ô Khê ở trấn Thạch Lương.

 

Mười mấy năm trôi qua trong nháy mắt.

 

Tính ra, hắn gia nhập ngoại môn Động Uyên Tông đã một năm rưỡi.

 

Chỉ tiếc, với tư chất Tam Linh Căn, thiên tư tu luyện thật sự không đáng nhắc đến. Không có linh thạch, không có đan dược, đến nay chỉ mới đạt tới luyện khí tầng bốn. Nay phải miễn cưỡng luyện vài loại đan dược nhập môn để tích góp tài nguyên tu hành.

 

“Nửa năm nữa sẽ đến thời gian nhận nhiệm vụ xuất tông. Trước đó phải mau chóng nâng cao thực lực mới được.”

 

 

Trên phố Đan Phường, thường xuyên có thể thấy các đệ tử tông môn qua lại, người thì mặc đạo bào màu xanh, người thì mặc đạo bào màu trằng, trên tay áo còn có những hoa văn và họa tiết đặc biệt.

 

Mỗi khi nhìn thấy những đệ tử mặc trang phục như vậy, hắn lại vô cùng ngưỡng mộ.

 

Đệ tử nội môn được phát định kỳ linh thạch và đan dược mỗi tháng.

 

Khi hẳn mới vào tông môn, trong số những đệ tử cùng đợt có những thiên tài Song Linh Căn, Đơn Linh Căn, ngay lập tức được nhận vào Nội Môn, thậm chí còn được thu làm đệ tử thân truyển dưới trướng trưởng lão.

 

“Chỉ cần tư chất Linh Căn tốt, liền có thể tránh được nỗi khổ ngày đêm vất vả như ta…”

 

Tuy nhiên, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Hắn không phải kẻ bi quan.

 

Điều chỉnh lại tâm trạng, hắn bước vào một cửa hàng nhỏ nằm trong góc khuất của phương thị.

 

“Giải Ưu Tạp Hóa”

 

Ở Linh Nguyên Trạch phương thị, những tiệm nhỏ thế này, không dưới ba bốn chục chỗ.

 

Phía trước dùng bán hàng, phía sau dùng để ở, bày bán toàn những món đồ tầm thường, trên quầy hàng, món tốt nhất cũng chỉ là vài phù lục cơ bản, thậm chí có cái là bán thành phẩm.

 

Nhưng Tống Yến không đến để mua, ngược lại, hắn tới bán đan.

 

Chủ quán là một nữ tử xinh xắn.

 

Lúc này, nàng nằm lười biếng trên ghế, đôi chân trần trắng nõn bắt chéo đặt trên mép quầy, thấp thoáng để lộ bắp chân như ngó sen.

 

Tay trái nàng cầm ống hút thuốc, tay phải mân mê một miếng ngọc tỉ, điệu bộ thong dong.

 

Nghe tiếng cửa mở, nàng chỉ liếc mắt một cái.

 

“Diệp Thanh đến rồi.”

 

Diệp Thanh là biểu tự của Tống Yến.

 

“Tần bà bà.”

 

Đều là người quen, hắn gật đầu, xem như chào hỏi: “Đây là đan tháng này.”

 

Hắn lướt tay trên túi da nhỏ, sáu bình sứ trắng hiện ra, xếp lên quầy hàng phủ đầy bụi.

 

Túi trữ vật, còn gọi là túi Càn Khôn, là pháp khí không gian để tu sĩ cất giữ vật phẩm.

 

“Sáu bình, ba mươi viên. Mời bà bà điểm lại.”

 

Tần bà bà nhướng mày, mở một bình sứ ra, đổ ra một viên đan dược, dùng ngón tay trắng ngần nhấc lên, cẩn thận quan sát.

 

Mua bán đan dược, kiêng kỵ nhất là trực tiếp lấy đan ra giám định, chỉ cần nhìn màu sắc, ngửi hương là đủ.

 

Nhưng đây là Tần bà bà, đối với Tống Yến mà nói, là người từng nuôi sống hắn, một kẻ “lang thang”, nên tự nhiên không sao.

 

“Mới chín tháng mà trình luyện đan của ngươi lại tiến bộ vượt bậc như vậy.”

 

Tần bà bà đặt viên đan trở lại, niêm phong bình sứ: “Bảy viên linh thạch một bình, ta lấy hết.”

 

Một bình năm viên Dưỡng Khí Đan, giá thị trường chừng bảy linh thạch, nhưng bán cho cửa tiệm nhỏ, luôn phải để lại cho đối phương một chút lợi nhuận, thường chỉ được sáu.

 

Xưa nay ở đâu cũng thế.

 

Tống Yến nhíu mày, vội xua tay: “Bà bà, giá thị trường thế nào thì cứ như vậy đi, không cần đặc biệt ưu đãi ta.”

 

Dưỡng Khí Đan, trong thế giới tu hành này, là loại đan dược thấp kém nhất trong số hắn biết.

 

Dù là đan dược cho tu sĩ luyện khí dùng để tăng tiến linh lực, nhưng dược lực của nó cực kỳ yếu.

 

Đúng như tên gọi, thường dùng cho người mới dẫn khí nhập thể, ngay cả luyện khí tầng một còn chưa đạt tới, để “dưỡng khí”.

 

“Ha ha ha! Bà bà ta không khách sáo với ngươi. Đan của ngươi linh lực ôn hòa mà không yếu, gần đạt tới phẩm chất trung đẳng.”

 

Tống Yến nhướng mày: “Thật sao?”

 

Một đệ tử ngoại môn mới vào tông chưa đầy hai năm như hắn, làm sao có cơ hội tiếp xúc với trung phẩm đan dược? Huống chi lại là loại đan dược thấp kém này.

 

“Ta ăn no rỗi việc đi gạt ngươi chắc…”

 

Tần bà bà liếc hắn một cái, tiện tay thu cả sáu bình đan. Linh quang lóe lên, một túi nhỏ đựng linh thạch hiện ra trên quầy.

 

“Cầm linh thạch rồi cút, đừng quấy rầy ta thanh tu.”

 

Tần bà bà cái gì cũng tốt, chỉ có điều trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

 

“Đa tạ bà bà.”

 

Tống Yến cầm linh thạch, không đếm, chỉ cúi người hành lễ rồi rời khỏi cửa hàng.

 

“Tiểu tử này…”

 

Đợi hắn đi rồi, Tần bà bà nằm trên ghế mây, một viên đan dược từ trong túi bay ra, được nàng cầm trong tay, tỉ mỉ quan sát.

 

“Linh lực tạm không nói, hình dạng viên đan viên mãn đầy đặn, tạp chất cực ít, dù là trung phẩm đan thật cũng chỉ đến thế.”

 

“Hình dạng đan dược bị ảnh hưởng bởi hai yếu tố: phẩm chất lò đan và thần thức của đan sư.”

 

Diệp Thanh thì chắc chắn không có lò đan tốt, điều này Tần bà bà quá rõ.

 

 

Tần Tịch Quân trầm ngâm, ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị: “Tên tiểu tử này mới chỉ luyện khí tầng bốn…”

 

 

Rời khỏi “Giải Ưu Tạp Hóa”, Tống Yến không lập tức trở về chỗ ở đệ tử ngoại môn, mà rảo bước tới một nơi khác trong phường thị Linh Nguyên Trạch.

 

Luyện Khí phường, Hỏa Công trại.

 

Cũng giống như Đan Phường thuộc Đan Viện tông môn, luyện khí phường này do một mạch luyện khí của Động Uyên Tông kiểm soát, là cụm kiến trúc chuyên cung cấp pháp khí, linh khí, hoặc nơi đổi chác cho đệ tử nội ngoại môn và con cháu thế gia tu tiên phụ thuộc tông môn.

 

So với trung tâm phương thị, Hỏa Công Trại nằm ở nơi vắng vẻ, hiếm người lai vãng.

 

Bởi vì đây là nơi gom rác thải từ các phường thị.

 

Phế đan, pháp khí hỏng, phù lục vẽ sai, trận bàn vỡ…

 

Thậm chí còn có mấy loại quái thư được nam tu nữ tu ưa thích.

 

Những thứ Tống Yến từng hay chưa từng nghĩ tới, đều có thể tìm thấy ở đây, quả thực mở mang tầm mắt.

 

Phế đân đối với hắn vô dụng, pháp khí và phù lục hiện tại hắn cũng chưa thông thạo.

 

Cho nên hắn chỉ tới đây để thu thập vật liệu bố trí trận pháp.

 

“Từ quản sự.”

 

Từ quản sự là tu sĩ trung niên mặt mày nghiêm nghị, Thấy Tống Yến, chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

 

Việc ở Hỏa Công Trại không phức tạp, một người là đủ, cho nên nơi này chỉ có một mình Từ quản sự trông coi.

 

Tống Yến không khách sáo, đưa ra một viên linh thạch.

 

Từ Văn Huyên nhận lấy, nhìn bóng lưng thiếu niên, nhẹ giọng nhắc: “Khu gần phường thị, hình như còn mấy món tàn trận.”

 

Mấy lần tới đây hắn đều chọn vật liệu cơ bản để bố trận, nên Từ quản sự mới nhắc nhở.

 

Tống Yến vui vẻ: “Đa tạ Từ quản sự chỉ điểm.”

 

Những thứ rác rưởi này sau khi chất đầy sẽ được gom lại chuyển vào Lò Giang Viêm phía sau trại, nơi thông với địa mạch tông môn, để luyện hóa sạch sẽ.

 

Đối với Từ quản sự mà nói, dù sao cũng là những thứ sắp bị tiêu hủy, chi bằng bán cho những đệ tử không có tài nguyên tu luyện, coi như bán một phần nhân tình.

 

Trong ngoại môn này, ai chẳng là người phàm tay trắng đi lên, giúp được chút nào thì giúp.

 

Huống hồ bản thân hắn cũng kiếm thêm được linh thạch.

 

“Đây là một tàn trận bàn sơ cấp, góc đồng vẫn nguyên vẹn… Chỉ tiếc trận thạch đã hư.”

 

Tống Yến từ trong đống rác lôi ra một trận bàn tàn khuyết, trận châu chẳng biết thất lạc nơi đâu.

 

“Trận thạch còn lại hình như đủ để sửa…”

 

“Nguyên liệu cho Tiểu Tụ Linh Trận đã thu thập được bảy tám phần, nếu miễn cưỡng có thể kết trận, trước khi ra ngoài nhận nhiệm vụ, biết đâu có thể đột phá luyện khí tầng bốn, bước vào tầng năm.”

 

“Tìm trận châu. ”

 

Thứ này lẫn trong đống rác thực sự khó tìm.

 

Mà vật hình cầu ở đây lại quá nhiều, chưa nói đến phế đan.

 

Phế đan phần lớn là màu đen do nổ lò và màu trắng khi đã mất hết linh khí, mà trận châu cũng thường là hai màu này.

 

Hỏa Công Trại không chỉ mở cho một mình Tống Yến, chỉ là hôm nay người đến thật sự không nhiều, lúc này cả một Hỏa Công trại to lớn chỉ có hắn và quản sự Từ.

 

Nhưng vài chỗ đã bị người khác lục lọi qua.

 

“phế đan…”

 

“Lại là phế đan…”

 

Tống Yến thậm chí không tiếc vận chuyển linh lực, cách không hút lại tất cả vật thể kích thước tương đương trong tầm mắt.

 

May mà phế đan hay trận châu đều là vật nhỏ, không tốn linh lực bao nhiêu.

 

“Trận châu.”

 

“phế đan.”

 

“Trận châu…”

 

Tay hắn chưa kịp chạm vào vật thể tiếp theo, trong lòng đã mặc định nó là phế đan, tiện tay ném vào túi trữ vật.

 

“Ồ?”

 

Nhưng cảm giác khác thường lại khiến hắn sinh nghi.

 

Hắn lập tức thu tay, lấy vật kia ra khỏi túi, đặt vào tay ngắm kỹ.

 

Viên “trận châu” này…

 

(Hết chương)

Truyenlu.com

 

 

Chúc mừng năm mới! Truyện mới, đã ký hợp đồng, mong được các đạo hữu thu nhận!

 

 

Bình luận

Để lại một bình luận

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao