Chương 2: Lưỡng Nghi
Lớn nhỏ…
So với những viên trận châu khác thì giống hệt nhau, dường như hơi lớn hơn một chút, nhưng sai biệt rất nhỏ.
Màu sắc…
Phế đan thông thường đều có sắc xám trắng, bộ trận bàn bỏ đi này cũng không ngoại lệ, ánh lên sắc trắng mờ như trăng non.
Duy chỉ viên châu này lại cho người ta một cảm giác khó tả. Nếu nhất định phải nói cho ra điểm khác biệt…
Thì sắc trắng của nó dường như thuần khiết hơn đôi phần.
Về trọng lượng và cảm giác…
Tay trái Tống Yến cầm lấy một viên trận châu bình thường, tay phải giữ chặt viên “quái châu”, lúc lắc so sánh, rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Viên quái châu này có vẻ nhẹ hơn, xúc cảm cũng thô ráp hơn, như thể một khối ngọc chưa được mài giũa.
Thần thức thăm dò, bên trong quái châu không hề có linh lực dao động.
Là pháp khí bị phế?
Viên quái châu kỳ lạ này thoạt nhìn rất hoàn hảo, không có tổn hại gì, có lẽ bên trong có vấn đề gì đó.
Về việc luyện chế pháp khí, hắn hoàn toàn dốt đặc cán mai.
Thế nên tiện tay ném vào túi trữ vật.
“Lúc xuống núi đem cho Tiểu Hòa chơi vậy, muội ấy thích nhất mấy thứ tròn tròn này.”
Tìm kiếm xung quanh một hồi, hắn tổng cộng thu được sáu viên trận châu.
Tiểu Tụ Linh Trận chỉ cần năm viên là đủ vận hành, nhưng thông thường người ta vẫn luyện dư vài viên để dự phòng.
Tóm lại đã đủ để khởi động trận pháp.
Chỉ là không biết việc hắn, một kẻ hoàn toàn ngoại đạo với trận pháp, bắt chước sửa lại theo kiểu ” vẽ hổ theo mèo” , liệu có thể khiến trận bàn này hoạt động được hay không.
“Thử là biết.”
Hạ quyết tâm, hắn liền bước ra khỏi bãi phế liệu.
Không cần thủ tục gì rườm rà, chỉ cần giao nộp linh thạch là có thể rời đi bất cứ lúc nào, chẳng quấy rầy đến việc tĩnh tu của quản sự.
Tống Yến cũng không chào hỏi Từ quản sự, cứ thế rời đi.
…
Ngoại môn Động Uyên Tông.
Thanh Diệp phong.
Động phủ số hiệu Huyền Tự Tam Cửu, chỉ là một chỗ cư ngụ tầm thường của đệ tử ngoại môn.
Tống Yến khoanh chân ngồi trên giường đá, dùng linh lực điều khiển một khối trận thạch có kích thước tương đồng với phù thạch của trận bàn, chăm chú quan sát.
Theo dòng linh lực lưu động tinh tế, một phần của trận thạch dần dần bị mài mòn đi.
“Phù…”
Một lúc sau, hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Chắc là tạm ổn rồi.”
Lúc này, linh lực còn lại trong cơ thể hắn không nhiều, nhưng vẫn cố gắng ngưng tụ ra một tia, chậm rãi chảy dọc theo những hoa văn trên trận bàn.
Tại trung tâm trận bàn, hoa văn từng tấc một sáng lên, dần dần lan ra toàn bộ.
“Tốt, quả nhiên dùng được!”
Tống Yến mừng rỡ, cuối cùng thì không uổng công phí sức.
Dù gì cũng là đồ nhặt trong Hỏa Công trại, vốn là thứ bỏ đi, chỉ sửa chữa đơn giản đã có thể sử dụng bình thường, thì đúng là vận may không nhỏ.
Hắn nhặt phế phẩm đã nửa năm, mà tình huống như vậy, chưa quá năm lần.
Về trận pháp, hắn chỉ hiểu chút ít da lông.
Có thể do mang theo ký ức từ kiếp trước, nên thần thức của hắn mạnh hơn người thường đôi chút.
Nhưng chỉ đôi chút đó thôi, đã tạo nên khác biệt không nhỏ.
Hắn nhận ra bản thân học rất nhanh, dù là luyện chế Dưỡng Khí đan hay nhập môn trận pháp, đều không tốn quá nhiều thời gian.
Tất nhiên cũng có yếu tố là hai thứ này tương đối đơn giản.
Hắn rất rõ, với tư chất và thiên phú của mình, nếu dấn sâu vào Đan đạo hay trận pháp, tốc độ tu luyện vốn đã chậm chạp lại càng thêm đình trệ.
Vậy nên với Đan đạo, hắn chỉ học luyện Dưỡng Khí đan – loại đơn giản nhất – dùng để bù đắp tài nguyên tu hành.
Với Trận đạo, hắn chỉ nắm một ít kiến thức căn bản, đại khái hiểu được cách vận hành.
Toàn bộ thời gian còn lại, đều dùng để tu luyện.
Tống Yến không vội đột phá ngay.
Hôm nay luyện đan thử trận, vô luận là linh lực hay tinh thần đều đã mỏi mệt, lúc này mà cưỡng ép đột phá chẳng khác gì tìm đường chết.
Tay trái cầm một viên linh thạch, hắn lặng lẽ hồi phục linh lực.
Vô thức, ánh mắt dừng lại nơi hạt châu cổ quái kia…
Hạt châu nằm yên trong lòng bàn tay, chẳng hề có chút dao động linh lực nào.
Đây rốt cuộc là thứ gì?
Thần thức thâm nhập vào trong, ngoại trừ một tầng cấm chế linh lực vô chủ, hoàn toàn trống rỗng.
Xem ra, đây hẳn là một kiện pháp khí… hoặc là một bộ phận của pháp khí.
Linh lực cấm chế vô chủ, có nghĩa là chủ nhân trước đó đã chết, hoặc là chủ động đoạn tuyệt liên hệ với nó.
Thần thức cẩn thận dò xét, phát hiện cấm chế này dường như không đầy đủ, hiện tại đang chậm rãi khôi phục.
“Xem ra trước đây có người từng phá giải cấm chế này, nhưng cuối cùng vẫn vứt bỏ.”
Tống Yến không lấy làm thất vọng, mười món hắn đào được từ bãi rác của Hỏa Công Trại thì đến chín món vô dụng, quá bình thường rồi.
Bất quá, đã mang về rồi.
Phá giải cấm chế cũng chỉ là việc tiện tay, xem thử thứ này rốt cuộc là gì, nếu thật sự vô dụng, đợi xuống núi cho Tiểu Hòa là được.
Chừng một canh giờ sau, linh lực trong cơ thể khôi phục hơn phân nửa.
Rắc.
Hắn đau lòng nhìn viên linh thạch trong tay mất đi ánh sáng, trở nên xám xịt, bắt đầu rạn nứt.
“Còn lại… mười sáu viên linh thạch.”
Số linh thạch kiếm được nhờ bán đan hôm nay là bốn mươi hai viên, phải chừa ra ba mươi viên để mua dược liệu luyện đan và các chi phí khác cho tháng sau.
Cộng thêm bốn viên vốn có, thì còn lại đúng mười sáu viên.
Đây đều là từng viên hắn tích cóp, tiết kiệm từ mỗi lần luyện đan ra.
“Tiền ra rồi sẽ có ngày về… về lại…”
Hắn tự mình an ủi, tiện tay lấy ra hạt châu cổ quái kia.
Ngưng tụ linh lực, bắt đầu phá giải cấm chế.
Đây là loại cấm chế cơ bản nhất, từ độ phức tạp của nó mà xuy đoán, thì tu sĩ Trúc Cơ tầng một cũng có thể mở ra.
“Không biết là phế phẩm của đệ tử Luyện Khí nào nữa…”
Tống Yến vừa nghĩ, vừa phá giải cấm chế.
“…”
Theo linh lực đi vào thăm dò thử, lại như đá chìm đáy biển, không chút phản ứng.
“…”
Không có gì xảy ra.
Thần thức quét qua một lượt, cũng không thấy gì đặc biệt.
“Hầy…”
Đúng là phí công vô ích.
Tự giễu một câu, hắn chuẩn bị cất viên quái châu.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn bỗng cảm nhận được một lực hút khổng lồ truyền đến, thần thức của hắn như bị thứ gì đó xé rách!
Đau đớn như xé tim gan, tựa như linh hồn bị xé toạc từ trong cốt tủy.
“Cái gì?!”
Hắn vội thu hồi thần thức, nhưng đã muộn, chưa kịp phản ứng đã bị lực hút kia cuốn vào.
Ý thức tuy còn tỉnh táo, nhưng giống như rơi vào vực sâu, liên tục chìm xuống.
Cảm giác ngột ngạt khiến hắn muốn bấu víu lấy thứ gì đó, nhưng ý thức dần trở nên mơ hồ, cho đến khi hoàn toàn chìm vào “nước”.
Bùm!
Rõ ràng là chìm trong nước, mà lại như trồi lên khỏi mặt đất!
Tống Yến quỳ gục trên mặt đất đen như mực, thở dốc kịch liệt.
“Nơi quái quỷ gì thế này…”
Ổn định tâm thần, ngẩng đầu nhìn.
Hắn đang đứng giữa một không gian hư ảo đen thẫm như mực.
Không gian trống rỗng, mờ mịt vô biên, chỉ có hai màu trắng đen giao nhau, cuộn trào trong hỗn độn.
Thỉnh thoảng có những cổ tự đen trắng từ nơi nào đó hiện ra, tiêu tan, tuần hoàn lặp lại.
“?”
Tống Yến cúi nhìn chính mình, trên người vẫn là đạo bào của đệ tử ngoại môn Động Uyên Tông.
Chỉ là vô cùng mờ nhạt, nhìn không rõ ràng, khẽ chạm vào thì tựa như ảo ảnh.
“Chẳng lẽ ta nguyên thần xuất khiếu rồi…”
Ý niệm ấy vừa dâng lên, hắn đã tự bật cười.
Một đêm phi thăng?
Mộng giữa ban ngày.
Tống Yến đoán đây chỉ là mô phỏng thần thức của hắn trong không gian này mà thôi.
Hắn không truy cứu tại sao mình có thể “xuất khiếu” nữa, mà bắt đầu quan sát không gian xung quanh.
“Không giống không gian trữ vật…”
Hắn chưa từng thấy không gian trữ vật nào rộng lớn như vậy, hơn nữa khi còn ở bên ngoài, hắn cũng từng thử nhét đồ vào mà không được.
Không có lối ra, đành bước về phía trước.
Rất nhanh sau đó, hắn phát hiện ra bản thân có thể súc địa thành thốn, tốc độ di chuyển cực nhanh.
“Ồ?”
Lại thử bay lên không trung xem.
“Thật sự có thể bay?”
Dường như trong không gian này, hắn có thể tùy ý hành động…
Bất quá, cảnh sắc nơi đây lại quá đơn điệu.
Thử bay lượn một lúc nhưng không có cảm giác thực tế, nên hắn nhanh chóng mất hứng, trở lại mặt đất đen như mực.
Đưa tay chạm vào những cổ tự đen trắng đang sinh diệt, nhưng không nắm bắt được gì.
“Làm sao để ra khỏi đây…”
Ngay lúc đó, ở phía trước mặt Tống Yến, những cổ tự đen trắng hiện lên ngày càng nhanh, càng dày đặc, đến một khoảnh khắc nhất định thì tụ thành một tấm bia đá màu đen.
Hắn bước một bước dài mấy trượng, đến trước bia đá.
Trên tấm bia đá đen như mực, khắc những cổ tự màu trắng thuần khiết.
Mấy chữ nhỏ phía trước, dường như là đề tự của một bài văn bia, nhưng mơ hồ không rõ.
Đọc qua một lần, Tống Yến trong lòng chấn động.
Đây hẳn là một bộ khẩu quyết chuyên tu luyện thần thức.
Văn bia không dài, chỉ hơn ba trăm tám mươi chữ, từng chữ đều như châu ngọc. Đọc thầm một lát, rất nhanh hắn đã ghi nhớ trọn vẹn.
Ong ——
Ngay lúc Tống Yến còn đắm chìm trong khẩu quyết vô danh này, trên bầu trời trắng xóa, có từng điểm đen li ti dần ngưng tụ lại, trong thoáng chốc hợp thành một tấm bia khổng lồ màu đen, rơi thẳng xuống vị trí của hắn.
“?!”
Tống Yến thất kinh, muốn kháng cự lại, nhưng trong không gian này không hề có lấy một tia linh lực để vận dụng, chỉ có thể phát ra thần thức.
Chưa kịp suy nghĩ gì, tấm bia đá khổng lồ màu đen đã đổ ập xuống, hắn theo bản năng phóng thần thức ra đối kháng.
Xẹt.
Không ngờ, thần thức vừa thoát ra liền hóa thành một đạo lưỡi dao, đem bia đá chém thành hai nửa, sau đó hóa thành mực nước tan biến trong không gian.
“Ồ? Đây là…”
Tống Yến khẽ nghi hoặc, còn chưa kịp hiểu tại sao thần thức của mình lại có hiệu quả như vậy, thì tấm bia thứ hai đã ngưng tụ trên đỉnh đầu, tiếp tục rơi xuống.
Không kịp do dự, hắn tụ thần thức, lại thêm một lưỡi dao nữa, tách đôi tấm bia ra.
Nhưng thần thức của hắn lúc này khó mà duy trì.
Thần thức hóa đao, tiêu hao quá lớn.
Bia đá màu đen kia dường như không biết mỏi mệt, lần nữa xuất hiện ngay trên đầu.
“Lại nữa?!”
Tống Yến theo bản năng định tránh né, đến khi nhìn rõ mới phát hiện tấm bia này to lớn đến nhường nào.
“…”
Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, hắn cảm giác tất cả hành động và phản ứng của mình đều chậm lại, rất chậm, mọi âm thanh giống như thủy triều rút đi khỏi bên tai.
Ầm!!!
Trong tai vốn tĩnh lặng bỗng nhiên hóa thành tiếng nổ lớn.
Không gian, bia đá, cổ tự…
Như bọt nước vỡ vụn, tan biến trong chớp mắt, hình ảnh trước mắt lại rút đi như thủy triều.
…
“Aaa…”
Đau quá.
Tống Yến tỉnh dậy trên giường đá, đầu đau như muốn nổ tung.
Toàn bộ thần thức bị tấm bia đen kia nghiền nát, khiến hắn mệt mỏi vô cùng, khoảnh khắc đối mặt với cái chết vẫn còn rõ mồn một.
Nhíu chặt mày, hắn nhìn thạch châu đang nằm trong lòng bàn tay.
Bên trong động phủ chìm vào một mảnh tĩnh lặng.
“…”
“Vật này… không thể để ai biết.”
Đến mức này, hắn làm sao không hiểu đây là bảo vật.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng công pháp tu luyện thần thức, xưa nay đã rất hiếm thấy, ít nhất hắn, Tống Yến chưa từng nghe nói đến.
Chỉ riêng điểm này thôi, đã xứng đáng gọi là bảo vật.
Nhưng tại sao lại có nhiều dấu vết từng bị người phá giải trước đó, mà cuối cùng vật này vẫn bi vứt bỏ trong Hỏa Công trại, thậm chí bị đưa vào Lò Giang Viêm?
“Hừ…”
Viên đá kỳ quái này, có quá nhiều vấn đề cần làm rõ.
Nhưng lúc này, hắn không còn tâm lực để suy nghĩ, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng sau cơn đau thần hồn bị xé nát.
Tống Yến thử dùng linh lực luyện hóa, nhưng vẫn như trước, linh lực vào trong nó, như đá chìm đáy biển, đành cất vào túi trữ vật.
Đến khi xong xuôi mọi việc, hắn mới thả lỏng tinh thần, cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ không ngừng kéo đến.
Không kháng cự, hắn ngả người, ngủ thiếp đi.
Không ai sẽ để ý đến một kẻ bình thường.
Đặc biệt là một đệ tử ngoại môn như Tống Yến, người còn đang chật vật sống lay lắt trên ranh giới ấm no của tu hành.
Mà hắn không biết, bên ngoài, trong Động Uyên Tông, vừa mới xảy ra một chuyện lớn.
(Hết chương)
Truyenlu.com

Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.