Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 3: Đan Viện

5:25 chiều – 22/05/2025

Chương 3: Đan Viện

 

Quận Kỳ Nguyên, nước Sở — Trưởng lão của Huyền Nguyên Tông dẫn theo tân đệ tử đến bái phỏng.

 

Tin tức này đã lan khắp tông môn, thậm chí một số gia tộc tu tiên dưới chân núi cũng đã nghe phong thanh, mấy ngày nay trên dưới tông môn bàn luận rôm rả.

 

Huyền Nguyên Tông là tông môn có địa vị gì?

 

Chính là đệ nhất đại tông của nước Sở, tông môn duy nhất được phong bậc thất phẩm.

 

Từ khi khai tông đến nay đã hơn ngàn năm, căn cơ sâu dày không cần phải nói, chỉ riêng số Kim Đan lộ diện bên ngoài đã có ba vị.

 

Nhìn lại lịch sử tu chân giới mấy đời gần đây tại nước Sở, trong sáu đại tông môn hiện tại, duy chỉ có Huyền Nguyên Tông là mỗi đời đều có Kim Đan trấn giữ.

 

So ra thì Động Uyên Tông chỉ là tân tông mới khai lập mấy trăm năm trước, cũng có Kim Đan trấn tông, thực lực không tệ, nhưng căn cơ rốt cuộc vẫn non yếu, trong sáu đại tông môn nước Sở, xếp hạng cuối cùng.

 

 

 

“Nếu vậy, lão phu xin phép trở về Đan viện trước. Đồ nhi, dẫn các vị trưởng lão Huyền Nguyên Tông dạo quanh một vòng.”

 

Nội môn Động Uyên Tông, đỉnh Long Thủ.

 

Ngoài đại điện Trường Thanh, trưởng lão Huyền Nguyên Tông — Thẩm Vu — dẫn theo hai thiếu niên một nam một nữ bước ra khỏi điện. Người lên tiếng trước là Hồ Chinh, trưởng lão Động Uyên Tông, cũng là chưởng viện Đan viện.

 

“Hồ trưởng lão khách khí rồi, lão hủ cũng không phải lần đầu tới quý tông, ước chừng bảy tám năm trước, đã từng có dịp bái phỏng.” Thẩm Vu cười nhạt.

 

“Bảy tám năm trước….” Hồ trưởng lão dường như nhớ ra điều gì: “phải rồi, phải rồi… năm đó truy sát hai tên dư nghiệt Ma đạo, vẫn là hai tông ta ra sức nhiều nhất.”

 

“Ha ha…” Thẩm Vu cười khổ mấy tiếng.

 

Bây giờ hắn có thể chắc chắn, năm đó Hồ Chinh tuyệt đối không tham dự, nếu không căn bản sẽ không nhắc đến chuyện này.

 

Bởi vì lần truy bắt đó, đã thất bại.

 

“Như vậy cũng tốt, đồ nhi, theo ta trở về chuẩn bị. Thẩm trưởng lão, hai vị tiểu hữu có thể đi dạo tự nhiên, ta sẽ truyền âm sau.”

 

“Không sao.”

 

Hồ Chinh dẫn theo đệ tử Chu Ổn, hóa thành một đạo lưu quang, bay về phía Vấn Đạo Hiệp.

 

Nụ cười hòa nhã trên mặt Thẩm Vu dần tắt, thần sắc trở lại bình tĩnh.

 

Hắn tay bấm kết pháp, một đạo pháp thuật cách âm triển khai quanh ba người.

 

“Vương Tích, theo ngươi thấy, thực lực hai vị chân truyền đệ tử này của Động Uyên Tông thế nào?”

 

Cả ba vừa đi vừa trò chuyện.

 

“…”

 

Thiếu niên khẽ nhếch môi, giọng nói có chút khinh miệt: “Vu Nam Hy và Vương Nhân Minh trong số những người cùng thế hệ ở nước Sở, quả thực có thể coi là xuất chúng.”

 

“Nhưng nếu đặt ở Huyền Nguyên Tông, bất quá chỉ thuộc loại khá mà thôi.”

 

“Về phần Tống Chấn Tông đang bế quan chưa lộ diện, chắc cũng không sai biệt lắm.”

 

“Đại hội Cửu Mạch kỳ tới, không cần bận tâm.”

 

Thiếu nữ đi bên cạnh sắc mặt bình thản, không nói lời nào.

 

“Thẩm trưởng lão, loại tiểu tông môn sơn dã như Động Uyên Tông này, trong sáu đại tông gọi họ là tông môn đã là khách khí. Thực tế thế nào, trên dưới giới tu chân nước Sở ai cũng rõ như lòng bàn tay.” Vương Tích thản nhiên.

 

“Bọn họ chỉ có một vị Kim Đan trấn tông, nếu Huyền Nguyên Tông ta muốn linh mạch núi Yến Âu kia, muốn thì cứ lấy, cần gì quanh co rườm rà, làm những chuyện che đậy này?”

 

Thẩm Vu lắc đầu cười nhẹ, vừa đi vừa nói: “Không sai, nếu là tiểu tông môn khác thì chẳng cần cân nhắc.”

 

“Chỉ tiếc Động Uyên Tông lại là nơi rắc rối nhất — tông chủ Ly Quân đạo nhân chẳng phải hạng người thông minh, thậm chí có thể nói là một tên điên.”

 

“A?”

 

Vương Tích sững người, thấy khó tin. Ngay cả thiếu nữ bên cạnh cũng ngẩng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc.

 

“Tóm lại cứ kiếm cớ là được, nếu không con chó điên này nổi khùng cắn bậy thì phiền phức.”

 

“Tùy tiện chọn một đệ tử ngoại môn vô danh là được, nếu để chết chân truyền mà hắn coi trọng, không chừng lại phát điên.”

 

“Trong tông hiện đang chuẩn bị Yến Tiên Hội, những việc nhỏ như thế này, tốt nhất đừng gây thêm rắc rối.”

 

“Đi thôi, đến Đan viện.”

 

 

 

Trong động phủ, Tống Yến ngồi xếp bằng nhắm mắt luyện khí.

 

Công pháp hắn tu luyện là “Ngưng Khí Thiên”, không quá phức tạp, chỗ huyền ảo khó hiểu đều có lời chú giải do tiền bối trong tông lưu lại.

 

Huống hồ từ nhỏ, hắn từ đã học y thuật trong thôn, thông thạo huyệt vị kinh mạch, riêng điểm này đã giảm bớt cho hắn không ít khó khăn.

 

Sau một hồi vận công, linh lực đã khôi phục đến trạng thái viên mãn.

 

“Đợi làm xong mấy ngày tạp vụ ở Đan viện, là có thể chuẩn bị đột phá rồi.”

 

Tống Yến thu công, bước ra khỏi động phủ.

 

Ngày mùng chín tháng ba.

 

Xuân đến, núi xanh trập trùng, gió nhẹ ấm áp.

 

Sương mù lượn lờ trên núi, bao quanh những ngọn linh sơn, thật là một cảnh tượng tiên gia.

 

Vươn vai một cái, hắn cất bước về phía Đan viện.

 

Đối với viên đá thần bí kia, trong lòng hắn đầy thắc mắc nhưng không nơi để hỏi.

 

Nó từ đâu mà đến, do ai để lại, vì sao có dấu hiệu từng bị mở ra nhưng vẫn bị vứt bỏ…

 

Đáng tiếc, không một câu hỏi nào hắn có thể nghĩ ra đáp án.

 

Đã không nghĩ ra thì thôi, làm việc quan trọng hơn.

 

Đệ tử ngoại môn khác xa nội môn, không làm tạp vụ, tông môn sẽ không phát cho một viên linh thạch.

 

Hai tháng trước, Tống Yến đã nhận nhiệm vụ tạp dịch ở Đan viện, kỳ hạn ba tháng, bây giờ còn một tháng nữa mới có thể nhận thưởng.

 

Dưới luyện khí tầng sáu, linh lực mỏng manh, không thể ngự kiếm phi hành, vì vậy hắn đi bộ đến Đan viện.

 

Đan viện cũng giống như ba đạo viện khác, đều toạ lạc tại Vấn Đạo Hiệp.

 

Từ đỉnh núi ngoại môn đi xuống, ngang qua Linh Thực viện.

 

Xa xa lầu các san sát, ngói ngọc lưu ly, điện các uy nghi, núi đá kỳ lạ, khiến lòng người mở mang hẳn.

 

Trên sơn đạo nhỏ, bỗng xuất hiện mấy tiểu nhân đội nón lá sen bé xíu.

 

“Hi hi hi… ngươi đuổi không kịp ta đâu! Ha ha ha…”

 

“Chậm lại! Chờ ta!”

 

“Không đợi, không đợi, ngươi chậm quá.”

 

Những tiểu nhân trong suốt chạy nhảy nô đùa khắp nơi, khiến Tống Yến bật cười.

 

“Ồ? Tống sư đệ?”

 

Phía trước có một thiếu niên thân hình cao gầy đi tới, áo xanh nhã nhặn, mỉm cười nhìn hắn.

 

Bọn tiểu yêu sâm nhân quậy phá khắp nơi, tên nghịch nhất trong đó còn thuận theo vạt áo của thiếu niên, nhanh như chớp leo lên vai hắn.

 

Cũng không biết hai tiểu nhân còn lại là không biết leo trèo hay là giữ lễ, chỉ thấy chúng nhảy nhót tại chỗ, sốt ruột đến độ xoay vòng vòng.

 

“Ngươi cũng đến Đan viện nghe giảng sao?”

 

Người kia là Lâm Khinh, cũng là một đệ tử ngoại môn, xem như quen biết với Tống Yến.

 

“Các ngươi chơi thì chơi, đừng làm vấp Tống sư đệ.”

 

Giọng điệu của hắn ôn hòa, để mặc tiểu nhân trên vai nghịch ngợm, còn tiện tay cuối xuống ôm lấy hai tên còn lại.

 

“Nghe giảng?” Mắt Tống Yến sáng lên.

 

Bình thường, tứ đại đạo viện — Đan, Phù, Khí, Trận — đều là nơi tu luyện của đệ tử các viện, Tạp vụ là để trợ giúp những đệ tử này tu hành.

 

Ví như tạp vụ ở Đan viện, thường sẽ hỗ trợ đệ tử luyện đan.

 

Ngoài phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ, kỳ thực cũng không thể nói là hoàn toàn không có lợi ích gì, bởi vì ở đây có một lợi ích vô hình, đó là có thể nhân cơ hội này quan sát kỹ thuật luyện chế của đệ tử các viện.

 

Ngoài ra, còn một lợi ích nữa, đó là khi trưởng lão Đan Viện đến giảng bài, những người làm tạp vụ có thể được nghe giảng ở khoảng cách tương đối gần.

 

“Xin hỏi Lâm sư huynh, lần này là trưởng lão nào thuyết giảng vậy?”

 

Thuật luyện đan sơ sài của Tống Yến, chính là nhờ quan sát các đệ tử luyện đan, nghe trưởng lão giảng đạo, cộng thêm mấy quyển sách luyện đan vớ vẫn mà Tần bà bà tặng, mới miễn cưỡng hình thành được.

 

Đạo luyện đan này, phức tạp tinh thâm, hắn càng học càng cảm thấy mình chưa học được gì.

 

Lâm Khinh mỉm cười thần bí: “Lần này không phải trưởng lão trong tông, mà là trưởng lão của Huyền Nguyên Tông, Thẩm Vu Thẩm trưởng lão.”

 

“…”

 

Tống Yến trầm ngâm gật đầu— thực ra hắn chưa từng nghe danh Thẩm Vu.

 

Tuy nhiên, danh tiếng “Huyền Nguyên Tông” thì rất lớn, ngay cả một kẻ khổ tu, không màn thế sự như hắn, cũng ít nhiều nghe qua.

 

“Lâm sư huynh Lâm sư huynh, huynh bao giờ mới chơi với bọn đệ tiếp vậy…”

 

Một tiểu yêu nhân sâm hỏi.

 

Lâm Khinh trầm ngâm một chút, nghiêm túc nói: “Chắc là mai.”

 

“Ồ…”

 

“Ợ~”

 

“Ấy, ngươi ăn gì vậy? Thối quá…”

 

“Ta đâu có ăn gì! Chỉ ăn Kim Kha Thổ của lão Bạch thôi…”

 

“Thối thối thối quá, ta đánh ngươi!”

 

Ba tiểu nhân trong ngực hắn đánh nhau chí chóe, một chiếc nón lá sen của một tiểu nhân bị đánh văng.

 

Lâm Khinh cười khổ, đặt bọn chúng xuống đất, để mặc chúng nô đùa chạy mất.

 

“Tống sư đệ, ta cũng đến nghe giảng, cùng đi chứ?”

 

“Được.”

 

Tống Yến gật đầu.

 

(Hết chương)

 

 

Bình luận

Để lại một bình luận

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao