Kiếm Tông Ngoại Môn – Chương 6: Nhiệm Vụ
“Ồ?”
Tâm thần Tống Yến chấn động, hắn phân hóa ra một luồng thần thức nghênh đón tấm bia đá khổng lồ thứ tư đang rơi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn vào mấy chiếc vòng tròn nhỏ đang phát sáng.
Vòng sáng thứ tư sáng lên…
Rồi cái thứ năm…
Rồi thứ sáu…
…
Cho đến khi vòng sáng nhỏ thứ mười hai sáng lên, ý thức của Tống Yến trong không gian kia đã bắt đầu mơ hồ, thần thức khó mà phân hóa thêm nữa.
Để mặc tấm bia đá đen kịt thứ mười ba rơi xuống, đánh văng hắn khỏi không gian đó.
“Phù…”
Tống Yến khẽ thở dốc, cảm giác bị diệt vong dù đã trải qua một lần, nay gặp lại vẫn khó mà trấn định.
Có điều so với lần đầu, cũng đã dễ chịu hơn nhiều.
Mười bảy điểm sáng, tương ứng với mười bảy tấm bia khổng lồ?
Hắn ngồi xếp bằng, chậm rãi khôi phục linh lực, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Nếu có thể liên tục đánh vỡ cả mười bảy tấm bia, chẳng biết sẽ có biến hóa gì?
“Nhưng vì sao lại là mười bảy tấm…” Hắn lẩm bẩm, tay nắm chặt viên đá: “Quả là cổ quái…”
Bất quá cảnh giới không đủ, nghĩ nhiều cũng vô ích, chẳng bằng chuyên tâm tu luyện.
Năm nay Tống Yến vừa tròn mười sáu tuổi, còn chưa đến sinh thần.
Tuy tư chất linh căn bình thường, nhưng may mắn bước chân vào con đường tu tiên không quá muộn, bây giờ Luyện Khí tầng năm, đã là trung kỳ Luyện Khí, theo đà này, nghĩ rằng có thể đạt tới Luyện Khí viên mãn vào khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.
Cảnh giới Luyện Khí, ba tầng đầu dễ tu luyện hơn, ba tầng giữa cũng không tính là khó.
Người có tư chất bình thường, nếu có được ít cơ duyên hoặc tài nguyên tu luyện đầy đủ, ba đến năm năm tiến vào tầng sáu cũng chẳng xem là nhanh.
Nhưng từ tầng sáu đến tầng bảy Luyện Khí lại là một ngưỡng cửa lớn.
Không biết có bao nhiêu tu sĩ tư chất bình thường, cả đời kẹt ở Luyện Khí hậu kỳ, phí hoài năm tháng.
Tu hết tuổi thọ, cũng hao mòn luôn ý chí cầu đạo.
“Tài nguyên tu luyện, thực sự là vấn đề lớn…”
Dựa theo những lần giảng đạo rải rác của trưởng lão ngoại môn trước đây, kết hợp kiến thức của bản thân, Tống Yến biết cảnh giới Luyện Khí chia làm mười tầng.
Ba tầng đầu gọi là sơ kỳ, từ tầng bốn đến sáu là trung kỳ, bảy đến chín là hậu kỳ.
Tầng mười đại biểu cho Luyện Khí đã viên mãn, có thể xây dựng đạo cơ.
“Trúc Cơ…”
Trúc Cơ thành công, chính là chính thức bước ra khỏi hàng phàm tục, linh lực hùng hậu, có thể ngự vật phi hành.
Không cần ăn khói lửa nhân gian, dẫu dừng mãi ở sơ kỳ Trúc Cơ cũng có hơn hai trăm năm thọ nguyên.
Tống Yến lắc đầu, nghĩ xa như thế để làm gì?
“Linh thạch còn lại bốn viên…”
“Đan dược… Hiệu quả của dưỡng khí đan đã rất nhỏ, giờ chỉ có thể dùng để hồi phục linh lực.”
Tống Yến lo trước tính sau, đã lên kế hoạch cho nhiệm vụ xuất môn nửa năm sau.
“Tu tiên giới mạnh được yếu thua, còn hiểm ác hơn cả chốn phàm trần, vẫn nên chuẩn bị cho chu đáo.”
Từ khi bước chân vào giới tu tiên, kinh nghiệm chiến đấu của Tổng Yến rất ít, chỉ có một lần khi mới đạt tới Luyện Khí tầng bốn, từng tham gia vây giết một con yêu thú cấp thấp phát cuồng trong tông môn.
“Pháp khí…”
Trong túi càn khôn của hắn có một thanh tiểu kiếm làm từ đào mộc canh kim, là vũ khí tiêu chuẩn phát cho đệ tử ngoại môn.
Hình thức không tệ, nhưng thực tế chỉ miễn cưỡng coi là pháp khí cấp thấp, không có tác dụng lớn.
Trong giao tranh với những người cùng cảnh giới Luyện Khí, nếu linh lực không chênh lệch nhiều, thì những pháp khí, phù lục này mới là thứ định đoạt cục diện.
Chỉ tiếc…
Một kẻ nghèo như Tống Yến, lấy đâu ra tài nguyên?
Pháp khí còn nhận được từ phúc lợi cơ bản của tông môn, nhưng phù lục thì…
Ai, đến lúc đó lên Hỏa Công Trại thử vận may xem sao.
“Cứ như thế này, sợ sẽ thành thói quen … nhặt rác mất…”
Tống Yến cười khổ.
“Ong–”
Ngay lúc hắn đang chau mày nghĩ cách nâng cao thực lực, một đạo thanh âm ôn hòa mà có sức xuyên thấu vang lên từ bên ngoài động phủ.
Là âm thanh của truyền âm phù.
Hửm?
Tống Yến khẽ sửng sốt. Truyền âm phù vốn là thứ chỉ dùng khi có nhiệm vụ khẩn, đối với đệ tử ngoại môn như hắn mà nói cực kỳ hiếm gặp.
Lần trước có người dùng truyền âm phù tìm đến hắn, là vào đại điển nhập môn.
Hắn bước ra khỏi động phủ, gỡ lá phù đang lơ lửng giữa không trung xuống.
“Tống sư đệ, hôm nay Tạp Vụ Điện ngoại môn nhận được một phong thư cầu viện, dường như ở trấn Thạch Lương có mấy tán tu lạ mặt.”
Trong phù truyền đến giọng nói ôn hòa của Lâm Khinh sư huynh.
“Lẽ ra nhiệm vụ này do ta xuất sơn xử lý, nhưng ta biết sư đệ ngươi xuất thân từ Thạch Lương, mà mấy tên tán tu kia cũng chỉ là sơ kỳ Luyện Khí, chắc không gây nên sóng gió gì.”
“Nhiệm vụ này chi bằng giao cho sư đệ ngươi, cũng nhân cơ hội này về thăm nhà một chuyến. Tình hình cụ thể, trước khi ngươi rời tông, ghé qua chỗ ta, ta sẽ đưa ngọc giản cho ngươi.”
“Lâm Khinh, lưu.”
Ánh mắt Tống Yến bừng sáng.
Nhiệm vụ của Động Uyên Tông có rất nhiều loại, Tạp Vụ Điện ngoại môn quản lý đệ tử ngoại môn, nhiệm vụ thường là những việc như chăm sóc linh thực, quét dọn sơn môn, hiếm khi phải xuất môn.
Cho nên mới gọi là “tạp vụ”, chứ không phải nhiệm vụ chính thức như “tông môn nhiệm vụ” hay “ủy thác nhiệm vụ ” bên nội môn.
Trong tạp vụ ngoại môn, thỉnh thoảng có nhiệm vụ cần xuất sơn, thường là do các thế gia, thôn trấn dưới trướng động Uyên Tông gặp sự cố nghiêm trọng, hoặc giống như lần này – có tán tu lai lịch bất minh, không hiểu quy củ, cần có người đi xác minh, đuổi đi nếu cần.
Đối với đệ tử ngoại môn, đây chính là cơ hội hiếm có.
Tống Yến vốn định chờ nửa năm sau, nhân lúc đệ tử nội môn dẫn đội đi làm nhiệm vụ chính thức, mới có dịp xuống núi về thăm nhà một chuyến.
“Lâm sư huynh thực sự chiếu cố ta rất nhiều, lúc gặp mặt nhất định phải cảm tạ thật tốt.”
Tống Yến thu dọn một chút…
Nhưng nhìn quanh cũng chẳng có gì đáng để thu dọn – tên này thật sự nghèo đến mức không có gì.
Hắn rời động phủ, đi về phía Linh Thực Viên.
Nói ra thì Lâm Khinh sư huynh ở ngoại môn đã nhiều năm, thực lực Luyện Khí tầng tám, vốn có tư cách tiến vào nội môn từ lâu.
Vậy mà không rõ vì cớ gì vẫn ở lại ngoại môn, đảm nhiệm chức vụ là trợ lý chấp sự trong Tạp Vụ Điện.
Phụ trách tiếp dẫn đệ tử mới nhập môn, sắp xếp tạp vụ… Hắn và Tống Yến chính thức kết giao là từ lần tiếp dẫn nhập môn năm đó.
Động phủ của Lâm sư huynh nằm gần Linh Thực Viên ngoại môn.
Hiện là đầu xuân, Linh Thực Viên tràn đầy sinh khí, linh khí nơi đó nồng đậm, chẳng trách Lâm sư huynh nguyện ý ở lại nơi này.
“Lâm sư huynh!”
“Ồ? Tống sư đệ tới nhanh vậy?”
Lâm sư huynh bước ra khỏi động phủ, nét mặt ôn hòa, trong tay đã cầm sẵn một tấm ngọc giản màu xanh biếc.
“Vừa đúng lúc xuất quan, nhận được truyền âm phù của sư huynh liền lập tức chạy tới.”
“Hử? Sư đệ… ngươi đột phá rồi à?”
Lâm Khinh không dùng thần thức dò xét, nhưng từ khí tức dài lâu, sắc mặt hồng hào, khí chất so với trước khác biệt rất nhiều, hắn liền nhận ra đối phương đã tiến vào Luyện Khí tầng năm.
Trên mặt viết rõ hai chữ: Đột phá.
“Có điều đã hao hết toàn bộ gia sản của sư đệ rồi.”
“Ha ha ha… chúc mừng chúc mừng.”
Lâm Khinh cười vang: “Đây là ngọc giản nhiệm vụ, còn có một số thứ có thể sẽ dùng tới trong chuyến đi. Nếu có gì không hiểu, cứ đến tìm ta, hoặc dùng truyền âm phù cũng được.”
Tống Yến cũng có ba lá truyền âm phù, được phát từ ngày nhập môn, đến nay vẫn chưa từng dùng.
“Đa tạ Lâm sư huynh.”
“Khách sáo gì chứ.”
Sau vài câu hàn huyên, Tống Yến cáo từ rời đi.
Hắn không có tài lực gì để báo đáp đối phương, đành hẹn ngày khác.
Lâm Khinh nhìn bóng lưng Tống Yến khuất dần, nụ cười ôn hòa trên mặt cũng chậm rãi biến mất, trở lại bình thản, lẩm bẩm như đang suy nghĩ gì đó: “Tống Yến…”
“Tống Nghiệp Thanh…”
Hắn xoay người bước vào động phủ.
Một góc trong động phủ, chất đầy những mảnh thẻ tre rải rác, mỗi mảnh đều khắc một cái tên.
Phần lớn những cái tên đều bị gạch ngang một vệt sâu.
“Cố Khanh Khanh…”
“Chu Mộng Điệp…”
“Lục Tử Dã…”
…
Hắn không để tâm đến đống thẻ tre kia, chậm rãi bước đến bên cạnh vách tường, ánh mắt ngưng lại ở hai cái tên được treo ngay dưới tên đệ tử nội môn.
Tống Yến.
Thiệu Tư Triều.
“Ta tuyệt đối không nhớ nhầm…”
Hắn hít sâu một hơi, mắt hơi híp lại, trong con ngươi lóe lên tinh quang.
“Kiếp trước, trong tông ta…”
“Căn bản không hề có hai người này.”
(Hết chương)
Truyenlu.com

Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.